Neo-traditionalism of Japan/Cốt Truyện
CD sưu tập nhạc của ZUN
| ||||
< | Trojan Green Asteroid | Neo-traditionalism of Japan | Dr. Latency's Freak Report | > |
Đó phải chăng là quang cảnh địa ngục dưới lòng đất?
Với độ nhạy ăng ten của mình tăng lên, Merry đã mường tượng ra hình ảnh chân thực nhất của Nhật Bản.
Tuyển tập âm nhạc thứ bảy của ban nhạc huyễn tưởng Shanghai Alice, tương lai nhưng cũng rất hoài cổ
"Chán lắm phải không nè?"
"Đương nhiên rồi, chán không tả luôn! Tớ không thể tin nổi họ lại cách li tớ ở tít trên núi đó! Thậm chí chỗ đó còn chả bắt được sóng điện thoại!"
"Cách li á...! Trị liệu tĩnh dưỡng mà, chắc vậy."
Vì chủ nghĩa bảo vệ môi trường thái quá, mà người ta đã trang trí thành thị thành những cánh rừng. Chúng chỉ như tranh vẽ, chẳng hề có bất kỳ thảm thực vật tự nhiên nào cả.
Con người tạo ra và cai quản thiên nhiên theo ý của họ. Chỉ còn là vấn đề thời gian khi những phần ngoài tầm kiểm soát của họ hoàn toàn bị lãng quên. Hầu hết bệnh tật ngày nay đều có thể được chữa khỏi. Những bệnh bẩm sinh không thể chữa khỏi được công nhận là tính riêng cá nhân, không phải bệnh, và xã hội thay đổi để thích nghi với chúng.
Những căn bệnh không thể chữa khỏi thật sự "không tồn tại".
Sau khi Maribel Hearn (Merry) bị thương ở di tích Torifune, cô ấy bị nhiễm một căn bệnh lạ. Nó được chẩn đoán là một chứng mê sảng gây ra bởi một loại virus không tồn tại trên trái đất.
Khi xã hội bắt đầu sợ những gì có thể vượt qua ngoài tầm kiểm soát của nó, Marry đã bị cách li dưới danh nghĩa tĩnh dưỡng tại trại bệnh ở Shinshuu (Nagano). Hiện tại, sau khi biết tin Merry đã hoàn toàn bình phục, Usami Renko đã đến để đón cô ấy.
"Họ không cho tớ gặp bất kì ai, và tớ cũng không có người thân nào ở Nhật cả."
"Vậy à, thế bệnh đó như thế nào vậy?
"Nó phát bệnh mỗi khi tớ lên cơn sốt, tớ sẽ bắt đầu mộng du và nhìn thấy ranh giới của thế giới khác."
"Hở? Tưởng bình thường lúc nào cậu cũng thế..."
"Nhìn này, cột trụ của chính điện đã trượt khỏi móng nhà luôn rồi, phải không kìa?"
"Vậy đây là "Động Địa Trụ" đó à?"
Sau khi Merry được xuất viện, Renko và Merry quyết định đi thăm quan quanh Shinshuu. Điểm dừng chân đầu tiên là chùa Thiện Quang, nơi họ dự định đến thăm bức tượng Phật lâu đời nhất Nhật Bản.
Trên phố mua sắm trong khuôn viên chùa nhộn nhịp du khách thập phương này hầu như không có gì mới mẻ. Các quầy bán đồ lưu niệm vẫn gắn liền với truyền thống, như thể thời gian đã dừng lại cả trăm năm ở nơi đây vậy.
"Đây được cho vết tích để lại sau trận động đất ở chùa Thiện Quang."
Trận động đất chùa Thiện Quang xảy tại khu vực phía bắc Shinshuu trong năm thứ tư của thời Hoằng Hóa (1847).
Chùa Thiện Quang lúc bấy giờ rất nổi tiếng bởi cho trưng bày tượng phật của riêng chùa bảy năm mới có một lần. Trong khoảng thời gian đó nhà chùa chật kín người từ mọi miền đất nước đổ về. Bởi vì Trận động đất chùa Thiện Quang xảy ra giữa lúc hành lễ, hậu quả của nó để lại vô cùng nặng nề, người ta nói rằng đã có đến hàng nghìn người chết.
"Họ nói là chỉ có cột trụ này bị trượt trong trận động đất đó á? Sao chuyện như vậy lại có thể được chứ ?"
"Ừ, sự thật là cây cột này bị khô và héo thành như vậy theo thời gian.
Tuy nhiên, nhằm mục đích truyền đạt nỗi kinh hoàng của trận động đất cho các thế hệ sau, họ đã gọi nó là "Động Địa Trụ",
và nó chính thức mang cái tên này từ đó."
Merry dường như đã nhìn thấy điều đó. Cô ấy đã thấy được một quang cảnh kinh hoàng được tạo ra bởi trận động đất mà có thể dễ dàng xoắn những cây cột như vậy.
"Sao tự nhiên cậu trông xanh xao thế, có sao không?
Hay là cậu vẫn chưa khỏe hẳn...?"
"À, à không, không phải vậy đâu. Thật ra tớ còn đang cảm thấy rất tuyệt vời luôn ấy."
"Hm?"
Dạo gần đây, Merry không chỉ nhìn thấy những ranh giới giữa các thế giới, mà còn có thể nhìn thấy cả chính những thế giới đó.
Và nó không phải chỉ là giấc mơ nữa. Có những lần Merry thật sự bước vào thế giới mà cô thấy, và điều đó khiến Merry có phần bất an.
Như cái lần lạc vào di tích Torifune mấy ngày trước, có vẻ chỉ là một giấc mơ với Renko, nhưng nó hoàn toàn là thật với Merry. Dù sao thì cũng chỉ có mình cô là bị thương ở đó.
Lý do thật sự khiến cô bị đưa đến trại bệnh chính là bởi họ cho rằng có thể cô bị bệnh tâm thần. Tất nhiên không phải là vậy, nhưng xã hội căn bản là không chấp nhận những người kỳ lạ.
Vì vậy mà, Merry giữ bí mật khả năng của cô ấy, như thể là một loại huyền bí.
"Tớ hiểu là Merry mang trong mình một loại sức mạnh bí ẩn nào đó.
Nhưng tớ cũng biết là sức mạnh đó thường xuyên có liên quan đến chùa chiền, thần xã."
"Thật vậy sao?"
"Ừ vậy nên chúng ta mới đến đây, nhưng cậu có thật sự thấy khỏe không vậy?"
"Đả bảo rồi, tớ khỏe mà,
Cũng có thể là hơi khỏe quá, như là tớ có thể thấy nhiều hơn những thứ không nên thấy."
"Những thứ không nên thấy?"
"Như là, Địa ngục ấy."
"Whoa, nhìn này..."
"Cái mặt trông buồn cười quá đi."
Hai thiếu nữ đang đứng trước bức tượng Diêm Ma của chùa Thiện Quang. Bức tượng mô tả gương mặt giận dữ đỏ bừng của Diêm Ma, có điều với họ, trông giống một lão già xay xỉn hơn.
"Merry nè, cái chuyện hồi nãy ấy, Địa ngục có thật sự tồn tại không vậy?"
"Ừm, Địa ngục ấy thì,
nó cách mặt đất 4 vạn do tuần, sâu trong lòng đất."
""Do tuần" đó là đơn vị đo khoảng cách hở?"
"Đúng vậy. Đó là một đơn vị đo thời Ấn Độ cổ đại. 1 do tuần là khoảng 7 kilomet, 4 vạn do thuần là 280 nghìn kilomet.
Đường kính của Trái Đất chỉ vào khoảng 12 nghìn kilomet thôi, là đi qua cả Trái Đất luôn đó."
"280 nghìn kilomet, thì nó đã vượt quá Trái Đất và nằm gần với Mặt Trăng hơn rồi.
Vậy có nghĩa là Địa Ngục không tồn tại?"
"Ưm, tớ không dám chắc về điều đó lắm đâu..."
Nơi nằm sâu bên dưới, cách mặt đất 4 vạn do tuần đó chính là đáy của Địa Ngục.
Địa Ngục thực tế cao khoảng 3 vạn 9 nghìn do tuần tính từ đáy. Nói cách khác, trần của Địa Ngục gần mặt đất hơn rất nhiều, chỉ cách có 1 nghìn do tuần mà thôi. Chuyển đổi sang hệ met thì sẽ là 7 nghìn kilomet, tức là nằm gần với tâm Trái Đất.
Merry hầu như không biết gì nhiều về bên trong Trái Đất. Trong Merry chợt thoáng qua nỗi bất an, nếu tin vào sự tồn tại của Địa Ngục thì chắc chắn sẽ có lúc bước đến đó.
Hiện tại Merry có điều gì đó trong lòng khiến cô thật sự cảm thấy như vậy.
Cô tiếp tục cuộc trò chuyện để giấu đi nỗi lo của mình.
"Dù sao thì vẫn là gần hơn Thiên Đường nhiều, không phải sao?"
"Ể, không phải Thiên Đường chỉ là nằm đâu đó bên trên những đám mây thôi sao?"
"Không phải là Phật A-di-đà, người sống trên thiên đường, cao những 6×10125 do tuần sao?
Nếu chỉ là bên trên mây thôi thì..."
"Ưm, chiều cao của Phật A-di-đà nếu vậy thì còn lớn hơn cả kích thước vũ trụ theo thuyết Big-bang luôn rồi.
Lạm phát gì dữ."
"Vậy nếu so với Địa Ngục, thì Thiên Đường rộng lớn và xa hơn rất nhiều nhỉ."
"Đồng thời thì, Địa Ngục gần hơn, cũng như thực tế hơn nhiều."
Kể tử thời xa xưa, chừng nào còn có con người, "Địa Ngục trên Trái Đất" luôn tồn tại. Có vẻ là con người luôn tưởng tượng về một thiên đường lớn hơn và xa hơn nhiều so với địa ngục của mỗi người để làm dịu đi nỗi sợ của bản thân.
Tuy nhiên, Địa Ngục thật sự nằm dưới lòng đất thì vẫn tiếp tục lặng yên cho đến hiện tại.
Merry không có kể cho Renko biết, rằng trong quá trình "trị liệu" ở trại bệnh, cô đã trải nghiệm một thế giới khác, sâu thẳm trong lòng đất.
Lối dẫn vào hang động nặng mùi chết chóc đáng sợ. Nó khiến cô nhớ đến Yomotsu Hirasaka, cổng vào cõi âm, được viết trong Cổ Sự Ký. Merry vẫn đang giữ bên mình một mảnh đá kỳ lạ mà cô nhặt được khi ở đó. Không rõ vì sao mà khi cô giữ nó trong tay, những quang cảnh khác nhau lần lượt hiện ra rồi biến đi trước mắt cô.
Merry có một dự cảm rằng, có những bí mật đang ẩn sâu bên dưới lòng đất. Đó có thể là một bí mật khủng khiếp liên quan đến quá trình tạo thành đất nước này.
"Merry, cậu có sao không đó?
Cậu lại thả hồn đi đâu rồi?"
"Này Renko, có chuyện gì xảy ra khi tớ ở trại bệnh không?"
"Ể? chuyện gì xảy ra à?"
"Cụ thể là có chuyện gì liên quan đến lòng đất không?"
"Ừm, à, vì cậu đã bị ngắt liên lạc một thời gian nên không nắm được tin tức nhỉ.
OK OK, Tớ nhớ hầu hết tin tức của tháng vừa rồi đây. Liên quan đến lòng đất à...
Ừm, tin giả chắc cũng được nhỉ?"
"Cũng được, cậu kể đi."
"Ở một khu mỏ Mêtan hyđrat ngoài Biển Nhật Bản, người ta đã tìm thấy một số khoáng vật có thành phần kỳ lạ.
Những người có liên quan nói rằng đó chính là tản tích của mảng Izanagi đã biến mất hoàn toàn cách đây hơn 25 triệu năm. Chuyện đó rùm beng được một khoảng thời gian, nhưng có vẻ một số thông tin là sai sự thật. Mảnh khoáng vật họ tìm thấy có dấu vết do con người tạo ra trên nó.
Vậy là toàn thể giới khoa học đã không còn mặn mà với nó nữa."
Mảng Izanagi là mảng kiến tạo cổ đại đã sinh ra quần đảo Nhật Bản khi nó va vào phía Thái Bình Dương của mảng Ấn-Âu. 25 triệu năm trước, nó đã hoàn toàn chìm xuống bên dưới mảng Ấn-Âu và biến mất. Nó được đặt theo tên của vị nam thần được cho là đã tạo ra quần đảo Nhật Bản.
"Một tạo vật nhân tạo nằm bên dưới bề mặt Trái Đất, có thật không?"
"Ừm, tớ không chắc nữa. Đã từng có vụ một nhà khảo cổ khẳng định đã tìm thấy những đồ tạo tác bằng đá niên đại 700 ngìn năm và sau này bị phát hiện là giả mạo rồi. Nhưng mà những 25 triệu năm, lập luận như vậy thật khó tin.
Nói cách khác, nó thật sự gần như chắc chắn không phải đồ giả."
Nét mặt Merry lộ vẻ cô đã chắc chắn về một việc gì đó.
"Đúng là tin tốt rồi!
Món tạo vật đó, chắc chắn là thật đó!"
"Hể?
Merry hôm nay có gì lạ lắm á. Đột nhiên bồn chồn, rồi lại đột nhiên tự tin."
"Thật ra là, tớ đang giữ bên mình một mảnh đá từ mảng Izanagi đây."
"Hể?!
Cậu đang nói gì thế? Nghe nó cứ điên điên thế nào ấy."
Renko quan sát cô bạn của mình, đang rất phấn khích vì điều gì đó.
Merry cứ lầm bẩm một mình mấy thứ như "Izanagi có thật..." liên tục. Như thể Merry sắp bước đến tận nơi nào khác rồi, khiến cho Renko cảm giác hơi cô đơn một chút.
Nghĩ lại thì, năng lực của Merry đã trở nên mạnh mẽ hơn gần đây. Ban đầu họ chỉ là có vài niềm vui khi có thể nhìn thấy dù chỉ một chút thế giời khác. Nhưng bây giờ, Merry còn mang cả đồ vật từ thế giới đó về đây như thể đó chỉ là chuyện vặt.
Tại những thế giới đó, đã có vài lần họ đụng độ những sinh vật giống như yêu quái. Với Renko thì đó chỉ là những ảo tưởng, nhưng với Merry, đó đều là thật.
Renko buộc phải nghĩ rằng, Merry cũng phải cùng đẳng cấp với những con yêu quái đó.
"Nè nè, cái mảnh đá mà cậu mang theo người ấy..."
"Nó đây."
Merry đưa ra một mảnh đá, hình dạng của nó khó mà diễn tả được, không phải móc câu, cũng không phải lưỡi câu, nhưng rõ ràng đó là một món đồ nhân tạo.[1]
"Đây là vật tớ đã tìm thấy ở mảng Izanagi. Chính là vật thể Izanagi đó!"
"Hm, sao cậu lại chắc chắn đến vậy?"
"Tớ đã tận mắt nhìn thấy nó.
Diện mạo của Nhật Bản khi Izanagi tạo ra nó cách đây 25 triệu năm trước."
"Merry hôm nay thật sự là kỳ quặc hơn mọi ngày luôn đó."
"Cậu nói sao cũng được, bây giờ tớ đang trên cả tuyệt vời luôn, những quang cảnh mới cứ lần lượt xuất hiện trước mắt tớ đây."
Trở về từ trại bệnh, các giác quan của Merry dường như đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Renko có một chút ghen tỵ, và ước sao cô cũng có thể nhìn thấy những gì Merry đang thấy.
"Thôi nào, cho tớ nhìn thấy với đi, mấy quang cảnh đó đó!"
Từ khi nào mà con người ngừng chấp nhận những điều huyền bí?
Khi nhìn thấy một quả cầu lửa lơ lửng, họ đã từng cho rằng đó là nỗi hối hận của người chết, hoặc là ngọn lửa mà lũ cáo dùng để lừa bịp con người.
Chúng là những tưởng tượng vô cùng sâu sắc.
Dù khoa học có phát triển, trí tưởng tượng vẫn chưa hề thôi quan trọng. Quá nửa các ngành khoa học là nhờ trí tưởng tượng mà đạt được. Ví dụ như để giải thích lửa ma trơi, chúng ta tưởng tượng rằng có lẽ chúng là sự đốt cháy tự nhiên của khí phốt pho, hoặc có lẽ chúng là plasma, hoặc có lẽ chúng là một dạng ảo giác nào đó do hoạt động bên trong não bộ gây ra.
Tuy nhiên, khi xã hội thông tin phát triển, trí tưởng tượng đã bị tiêu diệt.
Đã không còn chỗ cho trí tưởng tượng trong một thời đại mà ai cũng có thể tiếp cận thông tin dễ dàng.
Bản chất của lửa ma trơi, giữa biển thông tin đó hẳn phải có câu trả lời. Nhưng nếu không thì nó sẽ bị cho là một nhầm lẫn.
Mọi người tận hưởng những điều huyền bí đã có lời giải như một trò vui, nhưng với những điều không có lời giải, họ lại phủ nhận chúng.
Vì vậy, mà các vị thần đều đã biến mất khỏi đất nước này.
Giờ đây, toàn bộ Nhật Bản đã trở thành nghĩa địa của các vị thần.
"Merry, chỗ này, tớ từng thấy rồi!"
"Ngọn giáo cắm ngược đó, là Ame no Sakahoko ở Takachiho!
Là ngọn giáo mà Izanagi no Mikoto và Izanami no Mikoto đã dùng để khấy đảo mặt đất."
Merry đã đặt bàn tay cô lên mắt Renko. Dù không ổn định lắm, nhưng bằng cách này, Merry có thể chia sẻ những quang cảnh cô thấy với Renko.
"Ể? Nó tồn tại ở thể giới này à?"
"Nó đâm vào đỉnh núi ở Takachiho. Dù kì lạ như vậy, nhưng lại không có ai nghiên cứu kỹ lưỡng nó cả."
Merry không còn cảm thấy bất an nữa. quang cảnh mà cô đã thấy dưới lòng đất, đó không phải là địa ngục.
Đó là quang cảnh trong thế giới của các vị thần, nơi đó thật sự tồn tại.
"Vậy có nghĩa là Ame no Sakahoko cũng là thật.
Tớ nghĩ là nó cũng được làm từ cùng chất liệu với vật thể Izanagi đó. Chúng ta phải xác nhận điều đó thôi!"
"Tốt quá, vậy lần này xem như là tiệc ăn mừng Merry bình phục luôn.
Nếu Ame no Sakahoko là thật..., thì có thể có một vật thể Izanagi khác gần đó nữa!"
Trí tưởng tượng của hai thiếu nữ là vô tận.
"Sau khi nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ đến Togafure.
Đó hắn phải là nơi mà Ame no Tajikarao no Mikoto đã buộc cửa hang trời Ama no Iwato phải mở ra."
"Không phải Ama no Iwato là một phần của Takachiho...?"
"Đúng vậy, chắc chắn Ama no Iwato cũng là một vật thể Izanagi đó!
Ta phải mau đến Togafure thôi!
"Háo hức ghê.
Tớ nghĩ vật thể Izanagi chắc chắn đang nằm rải rác khắp nơi ở Nhật Bản, chẳng qua là không có ai để ý thôi.
Chỉ có những người đã nhận ra được chúng thì mới có thể nhìn thấy được vùng đất khi nó còn là thời đại của các vị thần.
Quá tuyệt vời, chúng ta hãy cũng nhau tìm hiểu nhé!"
Nghĩa địa của các vị thần, đang dần trở thành một sự thật lịch sử.
Đó là điều mà chỉ những thành viên hội Phong Ấn, những người đã chấp nhận sự huyền bí, mới có thể nhìn thấy: Một Nhật Bản khác lạ.
Xin chào, là tôi ZUN đây, đã lâu không gặp rồi nhỉ.
Quê của tôi là ở Shinshuu đó. Tôi cũng đã viếng thăm chùa Thiện Quang nhiều lần rồi.
Có một lối đi tối đen như mực bên trong chùa, tối đến mức bạn phải tự cảm nhận đường đi của mình. Nó được sử dụng cho việc tu luyện của các nhà sư.
"Tối đen như mực á? Nhưng có nhiều người đến là khách du lịch, chắc phải có đèn thoát hiểm phòng tai nạn chứ?"
Không không, thật sự tối đen như mực đó. Nếu lỡ có tai nạn thì cũng không có ai trông thấy được đâu.
Nếu ở giữa lối đi tăm tối đó, bạn nắm được khóa thiên đường thì có nghĩa là bạn đã Mission Clear rồi đó.
Thông thường thì là vậy, nhưng cũng có lần có đèn soi trong đó.
Đó là lần mà họ tổ chức nghi lễ 7 năm một lần. Có quá nhiều người đến lễ nên họ phải cân nhắc yếu tố an toàn. Trái tim trẻ thơ của tôi thất vọng lắm á.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lại thì đó quả là một trải nghiệm quý giá với tôi.
Tôi vẫn nhớ mãi ổ khóa thiên đường đó, hoàn toàn không phải thứ mà bnaj có thể nhìn thấy mỗi ngày đâu.
À, mấy điều này không có liên quan gì mấy đến CD nhạc nhỉ.
Đó là một trong những chuyến phiêu lưu mà 2 thiếu nữ của Hội Phong Ấn đã có.
Team Shanghai Alice ZUN (muốn ăn Togakure soba ghê)
Chú thích
- ↑ Có khả năng ZUN gõ nhầm móc câu "鉤" với chìa khóa "鍵", đều đọc là "kagi".
Vật nhân tạo bí ẩn có hình dạng giống như một chiếc móc câu hoặc một chiếc lưỡi câu là Magatama. Mối quan hệ giữa vật thể Izanagi và magatama được làm rõ trong Unconnected Marketeers.