Magical Astronomy/Cốt Truyện
CD sưu tập nhạc của ZUN
| ||||
< | Retrospective 53 minutes | Magical Astronomy | Trojan Green Asteroid | > |
Nhà vật lý là những ảo thuật gia
Những lãng mạn vĩnh cửu, chiếc xe lăn trong không gian.
Vấn đề lớn nhất thường gặp đối với chuyến du lịch Mặt trăng phổ thông và vật lý là gì?
Tuyển tập nhạc thứ năm của ban nhạc huyễn tưởng Shanghai Alice được tấu lên, rất mãnh liệt và cũng rất vũ trụ.
"Giấc mơ của nhân loại, chuyến du lịch đến Mặt trăng cuối cùng cũng thành hiện thực với mọi người!"
"Những chuyến đi từ mỗi đại lý du lịch của Nhật Bản sẽ bắt đầu vào tháng sau."
Âm thanh của những bước chân nặng nề từ những người đến và đi ở nhà ga xe lửa vang lên trong không khí, cùng với những tờ báo đặc biệt bay khắp nơi.
Trong khi hầu hết từng chỉ có hứng thú với tin thể thao, lần này, tin tốt bất thường trên tờ báo khiến mọi người giữ chúng lại để bỏ vào túi của họ. Một số nói rằng họ hứng thú với bài báo, nhưng có nhiều hơn một vài người bị cuốn hút bởi những bức ảnh.
Những bức ảnh của vũ trụ xoa dịu tâm hồn. Lí do ở đây là bởi chúng ép buộc bạn phải nhận ra sự tầm thường của nhân loại. Với những khó khăn chúng ta đối mặt, cái cảm giác mà ta nhận được khi so sánh chúng với sự rộng lớn tuyệt đối của không gian khiến ta dễ chịu hơn. Với một vũ trụ rộng lớn thế này, những nỗ lực của riêng ai đó không quan trọng cho lắm. Những nhà chính trị, sếp sòng, và những kẻ độc tài xuống dốc đều là những kẻ tầm thường. Con người nên làm việc cho sự thỏa mãn của chính họ. Cảm giác này có thể hình thành chỉ từ việc nhìn vào những bức ảnh của vũ trụ.
Renko Usami và Maribel Hearn (Marry) đang phấn khích trò chuyện ở một quán cà phê vỉa hè tại khuôn viên trường đại học của họ.
"Họ nói rằng họ cũng đang gửi đi một tàu thăm dò người sao Hỏa có người lái đấy"
"Thật sao? Nhưng giờ nó không quan trọng đâu. Thứ tớ muốn nói về là "Những Chuyến du hành Mặt trăng" được nhắc đến ở mọi tờ báo ấy"
"Ừ, với một người có thể biết thời gian và địa điểm chỉ bằng cách nhìn những ngôi sao và Mặt trăng, cậu hẳn muốn biết bề mặt của Mặt trăng trông thế nào khi ở gần, đúng chứ?"
"Tớ sẽ biết rằng "Tớ ở trên Mặt trăng", phải vậy không?"
"Còn thời gian thì sao?"
"Tất cả những gì tớ biết là Giờ Chuẩn Nhật Bản (JST), Giờ Phối hợp Quốc tế (UTC) vượt ngoài khả năng của tớ.
Dù vậy sẽ rất lạ nếu Trái đất và Mặt trăng sử dụng thời gian như nhau"
"Khoan khoan, "Vượt ngoài khả năng của cậu"? Nó chỉ là một phép loại trừ thôi phải không?"
Họ hiện đang sử dụng UTC trong không gian, nhưng căn bản nó vẫn giống Giờ Trung bình tại Greenwich (GMT).
Đài thiên văn Hoàng gia Greenwich được dựng lên vào thế kỉ thứ 17. Khi cậu nghĩ về một hệ thống thời gian được thiết kế để quan sát vũ trụ được dùng trong vũ trụ ấy, thật hài hước làm sao.
"Vậy, khi nào chúng ta đi Chuyến du hành Mặt trăng đây?"
"Cậu nóng vội quá đó, Merry.
Chà, cơ mà tớ muốn được đặt vé trước càng sớm càng tốt, vì tớ chắc nó sẽ rất đông."
"Có thể là cực kì đông vào kì nghỉ mùa hè và cứ thế. Vì lúc đó có hơi ấm quá, nên hoãn lại đến mùa thu thì sao?"
"Tớ không nghĩ Mặt trăng quá nóng đâu, nhưng tớ đồng ý.
Mùa thu rất đẹp; rất Nhật Bản.
Trong trường hợp đó, ta đi vào khoảng trăng trung thu đi."
"Và ta sẽ mang theo bánh bao!
Đó sẽ là tấm vé! Làm vậy đi!"
Kể cả với mọi kiến thức ta biết về nó, chúng ta không cảm thông được gì với vũ trụ ngoại trừ sự lãng mạn vĩnh cửu.
Liên quan đến một trong những chuyện tình này, nếu ta có thể đến và chịu được việc bị cuốn hút bởi Mặt trăng, tôi nghĩ rằng mọi người đều rất muốn đi.
Dù vậy, hai con người này vẫn chưa biết về khoản chi phí một chuyến đi như vậy sẽ tiêu tốn.
"Nhưng một tàu thăm dò sao Hỏa có người lái vẫn chưa được thực hiện thành công.
Tớ tự hỏi liệu ta có thể chứng kiến được vũ trụ do Hawking tưởng tượng hay không."
"Cuối cùng thì vấn đề là vẫn chưa có nhà vật lí học nào vượt qua Hawking cả."
"Ơ, nhưng còn cậu thì sao, Renko? Cậu chỉ cần chăm chỉ thôi.
Cậu có khả năng hiếm có mà."
"Tớ ở trong một lĩnh vực khác, nhưng có lẽ tớ thông minh như Planck. Thêm nữa, tớ không nghĩ là có thể quan sát sự phân tán của một lỗ đen trong thực tế.
Tớ thậm chí còn không nghĩ rằng nhân loại sẽ làm vậy với Sao Hỏa."
"Ồ, bi quan thật đấy. Nhưng nếu đó là những gì cậu nghĩ, tớ sẽ tin cậu."
"Lượng năng lượng cần thiết để quan sát nó rất lớn.
Thực chất, trong thực tế, ít theo lý thuyết hơn, vật lí học quan sát đang đi đến hồi kết.
Và trong khi tớ đang nghĩ về nó, Chuyến du hành Mặt trăng rất đắt đó."
Vật lí học đang đi đến một hồi kết. thế giới của chúng ta đang nhanh chóng tiến tới thời đại của những lời giải thích và triết lý.
"Phải, dù ở trong khuôn viên, quán cà phê này khá hợp thời và thức ăn khác ngon nữa.
Vậy sao vật lí học lại đi đến hồi kết, Renko?"
"Nói ngắn gọn, chi phí cho sự quan sát quá cao."
"Giống với lí do ta không thể đi Chuyến du hành Mặt trăng, đúng chứ?"
"Năng lượng cần thiết để tách rời những vật thể nhỏ trở nên lớn hơn như những vật thể trở nên nhỏ hơn. Từ phân tử đến nguyên tử đến hạt nhân rồi đến hạt quác... Nếu chúng nhỏ đi thêm chút nào nữa, chúng ta sẽ cần một lượng năng lượng vô tận để tách chúng ra, đúng chứ? Và sau đó khi ta cuối cùng cũng đạt được mục đích là tìm thấy một vật thể không thể bị tách rời kể cả khi ta sử dụng mọi năng lượng trong vũ trụ, ta có thể nói nó là vật chất nhỏ nhất trong thế giới.
Vật lí học đang tiến đến giai đoạn tiếp theo vì nó đã với đến thế giới nhỏ nhất rồi. Ta không thể dõi theo nó được nữa, nên giờ gần như toàn là triết học cả thôi."
"A, cái bánh mới này trông ngon quá!
Thành phần nhỏ nhất của nó hẳn là trứng nhân tạo và dâu nhân tạo nhỉ?
Người ta nói lượng năng lượng bị giới hạn ở 1019 GeV. Nếu một lượng năng lượng vượt quá số lượng này, nó không thể tồn tại trong không gian-thời gian. Nhân đây, con số 1019 GeV được gọi là năng lượng Planck, nó lớn gấp khoảng 1021 lần năng lượng được tảo bởi năng lượng hạt nhân.
"Thật là, tớ cứ quên là không được thảo luận về vật lí với cậu, Renko.
Lúc nào cũng thành cuộc nói chuyện một người cả."
"Ồ, xin lỗi nhé. Nó chỉ là chuyên môn của tớ thôi mà.
Nhưng cái bánh này khá ngon đấy."
"Tớ ước gì ta có thể lên Mặt trăng....
Nhưng tất nhiên là nó quá đắt."
"Nó nhắc tớ nhớ. Cậu có biết họ đã mở một quán cả phê trong một vệ tinh cho những khách du lịch không gian không? Họ nói cà phê được pha trong không trọng lực rất kì lạ đó."
"Nhưng nó phải là một quán cà phê trong nhà phải không?
Tớ thích quán bên ngoài hơn, như sân thượng chẳng hạn."
Khi cà phê được đưa ra ngoài chân không thậm chí chỉ trong một khoảng khắc, nó sẽ sôi ngay lập tức bởi áp suất thấp, nhưng sau đó nước lại đóng băng ngay khi nhiệt tiêu tán.
Dù sao loại cà phê đóng băng sôi này, Cà phê đá Vệ tinh, là thứ cuốn hút nhất trong thực đơn.
"Giờ cậu nói đến nó rồi, chẳng phải cần trọng lực để pha cà phê sao?
Giọt cà phê sẽ không nhỏ xuống mà không có nó.
Làm sao họ làm cà phê trong môi trường không trọng lực được?"
"Đó là lí do tại sao họ mang cà phê xiphông trở lại từ khi nó biến mất.
Nó truyền được nước nóng với áp suất hơi nước"
"Cà phê xiphông...
Tớ mới chỉ thấy máy làm cà phê xiphông như vật trang trí trong mấy quán cà phê thôi, nhưng tớ cho rằng chúng cũng được dùng để làm cà phê nữa.
Kể cả thế, tớ từng nghe rằng cà phê nhỏ giọt có vị ngon hơn..."
"Chúng là ống truyền nước được sửa lại cho hợp với môi trường không trọng lực. Vì không có sự đối lưu, họ có thể làm cà phê với nhiều vị"
"Hừm... Dù tớ chẳng muốn uống nó đến mức đó, khung cảnh trong không gian phải tuyệt lắm. Tớ gần như cảm thấy phấn khích rồi..."
Nhân loại, được giải thoát khỏi trọng lực, hiện đang phát triển một nền văn hóa mới. Nhưng vào cùng lúc đó, họ phát hiện rằng rất nhiều công cụ của họ dựa vào trọng lực để hoạt động.
Chỉ mới gần đây mà thứ trọng lực đó, thứ đã được chứng minh từ lâu và đã giày vò các nhà vật lí học trong một thời gian dài, đã được hợp nhất với những lực khác.
"Chà, vũ trụ quả là thú vị thật..."
"Chuyện gì vậy? Cậu đang nói không có gì thú vị trên Trái đất sao?"
"Vào 16:31, tớ nhìn thấy ngôi sao đêm.
Chỉ là Trái đất chẳng còn lại nhiều bí ẩn nữa."
"Nếu tớ có thể thấy tất cả cơ cấu của thế giới này như cậu Renko, tớ nghĩ mình sẽ bắt đầu theo chủ nghĩa hư vô mất"
"Đó là lí do tớ ghen tị với đôi mắt của cậu đó, Merry.
Cậu có thể thấy rất nhiều thế giới bí ẩn.
Cạnh đó, tớ đã muốn cậu nhìn vào lỗ hổng ở ranh giới của Mặt trăng nữa."
"Tớ sẽ làm nếu phí đi thấp hơn"
Ranh giới không phải là một phần của Trái đất; nó chỉ là một đường biên, nên đó cũng là tất nhiên khi Mặt trăng cũng có một cái.
Ranh giới của Mặt trăng là thứ tách rời Nguyệt Đô chói lọi khỏi chiếc vệ tinh bị bỏ rơi, không có sức sống. Chừng nào ranh giới vẫn còn tồn tại, kể cả nếu có đến được Mặt trăng, không thể lấy được một miếng bánh gạo nào, hay thứ thuốc mà đám thỏ Mặt trăng đang làm; nhiều lắm là, một viên đá Mặt trăng.
"Có lẽ Mặt trăng đang che giấu một thế giới bị lãng quên; một nguyệt đô với nền văn mình tiến bộ nơi những kẻ cao quý sống.
Những con thỏ làm bất tử dược trong khi nhìn chăm chằm vào con quạ ba chân sống trên mặt trời và lo lắng về nhân loại, những kẻ hứng thú về Chuyến du hành Mặt trăng.
Cậu là người duy nhất có thể thấy thế giới đó, Merry."
"Cậu nói đúng, tớ muốn đến đó trước khi con người tụ lại và chiếm toàn bộ nó."
"Nếu nó đã được quyết định rồi, hãy bắt đầu chuẩn bị thôi."
"Nếu ta muốn thấy được Nguyệt đô, có lẽ ta nên tìm hiểu thêm về nó.
Về Mặt trăng cổ xưa đã bị lãng quên trong một thời gian dài.
Về nguyệt đô chói lọi trong truyền thuyết.
Về Mặt trăng tượng trưng hóa sự điên dại.
Phải, kiến thức sẽ giúp thấy rõ được lỗ hổng trong đường biên."
"Khoan, theo tớ, thứ chúng ta cần quan tâm trước tiên là tìm một việc bán thời gian đã, rồi ta có thể kiếm đủ tiền để đến đó."
Dù cho mặt trời đã lặn và giờ ăn tối đã gần đến, họ cuối cùng cũng rời quán cà phê sau khi ăn chiếc bánh mới.
Trong trường đại học này, sinh viên có thể trả tiền với thẻ học sinh trong mọi cửa hàng ở khuôn viên. Chi phí được thu cùng với học phí mỗi tháng.
Nó giảm đi sự cần thiết cho việc quản lí tiền bạc, tránh khỏi số sổ sách đông đúc, và để cho sinh viên có thể mua sắm dễ dàng (bởi phụ huynh của họ chi trả cho học phí), kết quả là những đợt giảm giá tăng lên. Nhưng nhờ vậy, giờ đây sinh viên nhận ra những chi tiêu của họ tăng lên nhiều hơn mong đợi.
"Họ nói là có bất tử dược trên Mặt trăng đấy"
"Sự bất tử hả?
Nó dùng để làm gì với cậu khi vật lí học đang đi đến đến hồi kết và chủ nghĩa hư vô đang giành quyền kiểm soát chứ?"
"Ai là người theo chủ nghĩa đó chứ?
Tớ tràn ngập sự sống nhé.
Bởi tớ phấn khích về vũ trụ, tớ có thể ngủ ngon vào buổi tối."
"Chà, nếu cậu băng qua nó được, liệu cậu có đón lấy nó không, Renko?"
Thế giới đã phát triển nhanh chóng và mọi đất nước đã trở nên giàu có, nên nhân loại đã đi đến giai đoạn tiếp theo. Dân số tăng theo cấp số nhân từ thời trước công nguyên, từ từ bắt đầu giảm đi.
Chủ nghĩa tư bản, cũng như một chiếc thuyền của Noah, đã xúc tiến những lỗ hổng kinh tế. Bởi vì điều này, tỉ lệ sinh sản của mọi quốc gia đã giảm, dù điều này chỉ có nghĩa là chủ nghĩa tư bản đã tiến đến bước cuối cùng của nó, điểu khiển dân số.
Nhật Bản, nơi có tỉ lệ sinh sản suy sụp nhanh nhất và có một sự giảm sút lớn trong dân số, đã thành công trong việc tránh khỏi những thiệt hại của sự suy giảm dân số này và đang lấy lại sự chăm chỉ cùng với những điểm giàu cảm xúc của đất nước trong những người được lựa chọn còn lại.
"Bất tử dược sao?
Tất nhiên tớ sẽ uống nó
Cậu có biết tại sao cuộc sống bất tử rất kinh khủng trong các câu chuyện không? Họ chỉ răn bảo để đề phòng sự tham lam và ủng hộ phe đối lập của các nhà cầm quyền thôi. Nhưng nếu cậu nhìn theo hướng khác, những câu chuyện ấy là bằng chứng cho sự tồn tại của bất tử dược.
Sự bất tử không có nghĩa là không có cái chết, nó có nghĩa là ranh giới giữa sự sống và cái chết biến mất, và cậu ở trong tình trạng không sống cũng không chết.
Chỉ như thể cậu đang ở thế giới sống và Minh giới cùng một lúc thôi, một Necrofantasia."
Hai người họ ngồi xuống cạnh cái hồ được trang hoàng như đài phun nước ở trong khuôn viên trường đại học.
Mặt trăng đã ló dạng, và có thể thấy một Mặt trăng phẳng lì không có lấy một vết lõm đang trôi nổi trên mặt hồ.
Pháp sư Merry đã thấy chúng:
Những con thỏ đang làm thuốc;
Những thiếu nữ thiên nhân trong bộ váy lộng lẫy,
nhảy múa thanh thoát giữa bầu trời.
Cô ấy thấy phía bên kia của ranh giới xuyên qua Mặt trăng phản chiếc trên mặt nước.
Trông thấy Mặt trăng ấy, Merry có một ý tưởng.
"Nè, Renko.
Nếu Chuyến du hành Mặt trăng quá đắt, sao ta không thử nghĩ đến một cách khác để đến đó?"
Hân hạnh được gặp các bạn, là tôi ZUN đây, kiểu vậy nhỉ.
Nhưng này, chúng ta thật sự rất nhỏ so với sự bao la của vũ trụ. Bất kì và mọi thất bại đều không đáng kể. Kế cả nếu bạn không thể tốt nghiệp trường học trong nhiều năm hay không thể kiếm việc, đó chẳng là gì so với sự to lớn của vũ trụ. Dù cho hạn chót rất gần, khiến tôi mắc một cơn đau bụng, tôi vẫn có thể ngân nga một giai điệu như tôi hoàn thành cái này vậy...
... Ừ, đúng. Con người là những sinh vật điên rồ. Và họ nhận hạn nộp theo đúng nghĩa đen. Ặc, bụng của tôi...
Rồi, du hành không gian. Bạn có muốn đi không? Không muốn? Không, chẳng sao cả; bạn không phải nói dối đâu. Nếu bạn không muốn đi vào không gian, có nghĩa là có những nơi khác bạn muốn đến, đúng chứ?
Thật ra, có vẻ như những chuyến du hành Mặt trăng cá nhân (nhưng hình như không có đổ bộ) sắp trở thành hiện thực rồi. Tôi nghe nói nó sẽ tốn 100 triệu đô la. Tôi không phải Renko nhưng:
"Chuyến du hành Mặt trăng thật quá đắt."
Nhưng nghiêm túc thì làm sao mà cái giá đó nhắm vào những người bình thường được? Phải chăng đây là con thuyền của Noah mà chủ nghỉa tư bản đang cho ta thấy? Và con người có nên để lại Trái đất chết đuối trong cơn lũ của thông tin?
Tôi tự hỏi nếu có một thời đại mà những kẻ mộng mơ trên Trái đất làm việc điên cuồng không có ngày nghỉ có thể thưởng thức một kì nghỉ bình thường trên Mặt trăng hay không.
Team Shanghai Alice: ZUN (P◯3 cũng là một con thuyền cứu rỗi như Ark của Noah sao?)