Curiosities of Lotus Asia/Chương 5
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 24-28: Chương 4 | Trang 29-33 | Trang 34-38: Chương 6 | > |
Hầu Gái Trưởng của Hồng Ma Quán, Izayoi Sakuya, là một người sở hữu một năng lực vô cùng dị thường. Nó giống như một trò ảo thuật khéo léo được thực hiện bằng tay mà không bất cứ đạo cụ nào vậy. Một bên là Rinnosuke và mọi người đang hoang mang vì những chiếc tách trà bị vỡ, một bên là Sakuya, người đang có tâm trạng khá tích cực. Cuối cùng, ngay khi lời cảnh báo vang lên, cô quăng chiếc hộp đựng tách trà lên không trung… Hồi kết của Chương 3, “Buổi Thưởng Trà Phóng Khoáng Đầy Đủ”, bắt đầu!
“Hả? Cái quái gì đây?”
Remilia chán nản chỉ tay vào bên trong cái hộp.
Phải rồi, cô ta phản ứng như thế cũng dễ hiểu thôi. Sakuya đến đây để mua mấy tách trà nhưng lại đi chọn cái bị vỡ. Tôi đã nghĩ Remilia có lý do sâu xa nào đó đằng sau việc chọn cặp tách như vậy, nhưng xem ra tôi nhầm to rồi. Nhưng dù vậy, có thể nói rằng lúc này tôi hoàn toàn đồng cảm với những thắc mắc của Remilia trước hành động của cô hầu gái kia.
“Hửm? Ý Tiểu thư chúng là “cái gì” ạ? Là một bộ tách trà, Tiểu Thư không thích chúng sao?”
“Đúng là một thiết kế tiên phong đầy mới lạ thật. Nhìn này, kể cả khi ta cầm lên thì cái tách chỉ còn chưa đến một phần ba của nó, ta còn chả biết có nên gọi nó là một tách trà không nữa… Mà ít nhất cũng phải chứa được một chút đồ uống chứ.”
“Nhưng không phải nó có thiết kế rất tuyệt sao, thưa Tiểu thư? Em khá thích những hoa văn vừa cổ điển vừa sang trọng thế này. Và hình như cả anh chủ tiệm đây cũng có nói rằng bộ tách này là bộ anh ta thích nhất đấy ạ.”
“Vậy ra là anh chủ tiệm đây thích mấy kiểu thiết kế kỳ quặc thế này.”
Remilia nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ và sự thương hại. Đúng vây, nhưng chỉ là tôi *đã từng* thích nó thôi. Nếu bây giờ cô nàng bắt đầu nghĩ rằng tôi đang cố gắng thanh lý bộ tách vỡ kia cho họ thì tôi chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn đây.
“Ơ, tờ giấy đó là sao thế?”
Có một mảnh giấy vẫn còn nằm bên trong chiếc hộp, đó là thư xin lỗi của Marisa.
“Em nghĩ đó là đánh giá của chuyên gia hoặc đại loại như thế.”
“Cái thể loại đánh giá gì mà chỉ có mỗi chữ ‘Em xin lỗi’ trên đó vậy?”
“Một đánh giá “Tôi không thể đánh giá” đấy ạ.”
“Giống như mấy cái thủ thuật trông như ‘hoàn toàn không có thủ thuật’ của đám ảo thuật gia ấy hả?”
Chắc chắn không thể nào đâu.
Còn cái cô Reimu có vẻ như phát chán với mấy câu chơi chữ của họ rồi, nên cô cứ thế đi vào một góc rồi tự mình thưởng thức trà. Nhắc mới nhớ, tôi thắc mắc tại sao ở chỗ của tôi lại có sẵn một chén trà oản cho Reimu vậy chứ.
“Ta hỏi em một lần nữa, Sakuya. Cái quái gì đây hả?”
“Như em đã nói khi nãy, là một bộ tách trà với thiết kế tiên phong đầy mới lạ đó ạ.”
“Ta có kêu em mua một cái thế này à?”
“Có ạ, một bộ tách nhỏ, nhẹ, độc lạ, và dễ thương…”
“Ừm, tính ra thì cũng dễ thương thật.”
Phải không đó?
“À còn nữa, cái này đúng là trông sang trọng hơn cái ở thần xã nhiều nhỉ?”
“Xét về kiểu dáng thì chúng cũng khá giống nhau, nhưng mà…”
Kiểu dáng giống nhau sao? Bộ ở thần xã cũng có bộ tách trà với thiết kế tiên phong đầy mới lạ (Nghĩa là nó không còn ở trạng thái ban đầu của nó nữa) à? Tôi quay sang hỏi Reimu cho rõ chuyện này.
“Em đâu có bộ tách nào như thế đâu.”
“Ô, cô không biết sao? Chúng đã như vậy trước khi ta bảo Sakuya đi ra ngoài đấy.”
“Cô ấy không thể nào biết được đâu, thưa Tiểu thư. Bởi vì sau khi chúng ta đến thì bộ tách mới có ‘thiết kế tiên phong đầy mới lạ’ đó ạ.”
“Sao cơ? Các người làm vỡ mấy tách trà của tôi à?”
Chỉ một lúc sao, những lời giận dữ của Reimu đã vang vọng khắp cửa tiệm.
Đúng rồi, thì ra mọi chuyện là như vậy. Họ làm vỡ tách trà của Reimu, nên họ mới đến đây để mua cái mới thay thế. Nhưng tôi tự hỏi tại sao họ lại mua tách trà bị vỡ chứ?
“Sakuya ơi là Sakuya, đúng là ta có bảo em đi mua bộ tách giống với cái của Reimu. Nhưng mà, ý ta không phải là giống với lúc nó bị vỡ mà là lúc trước đó á, em có hiểu không vậy?”
“Ô, vậy sao ạ? Thế mà em tưởng Tiểu thư muốn hợp thành một bộ với cái của Reimu chứ.”
“Đó không phải là một bộ, mà là mớ lộn xộn đấy.”
“Nhưng nếu em mua một bộ tách bình thường, Tiểu thư sẽ phàn nàn kiểu ‘Em đang nghĩ gì đầu vậy? Kiểu dáng của chúng khác nhau rõ ràng như vậy mà’, phải không ạ?”
“Làm… Làm gì có chuyện đó.”
Có khi cô sẽ nói thật đấy. Kể cả khi là hầu gái đi chăng nữa, Sakuya chắc phải gặp nhiều khó khăn khi cố gắng hầu hạ vị tiểu thư vừa trẻ con (mặc dù đã ngoài 500 tuổi) vừa xấu tính này lắm đây. Mà nếu các cô cần một cái tách vỡ thì không phải chỉ cần mua cái bình thường về rồi đập vỡ nó là xong hay sao? Đó là những gì tôi nghĩ, còn đối với mấy cô nàng trong Ảo Tưởng Hương thì đây chắc là mấy cái kiểu đùa nào đó rồi. Càng cố nghĩ về chuyện này tôi lại càng thấy mệt. Đó là lý do tại sao tôi sẽ không bao giờ để tâm quá nhiều đến những thứ mà tôi không thể hiểu đấy.
“Em hiểu rồi, vậy bây giờ Tiểu thư muốn một bộ tách bình thường phải không ạ?”
“Nếu em nghĩ như vậy là tốt nhất thì cứ thế mà làm.”
“Tất nhiên rồi, đó đúng là những gì em đang nghĩ đó ạ.”
Tuyệt, mấy cô nàng này chắc chắn là một cái thể loại phiền phức nào đó khác với Reimu và Marisa rồi. Kể cả như vậy, tôi nghĩ mình cũng nên bắt đầu đi tìm một bộ tách khác thôi, nhưng ngay lúc đó, câu nói của Sakuya đã khiến tôi phải dừng lại.
“Thế, mấy tách trà này cũng thành đồ bỏ đi rồi.”
Cái gì? Chờ đã! Tôi bối rối quay về phía Sakuya, nhưng đã quá trễ rồi. Cô ấy đã ném cả hộp lẫn tách trà lên không trung.
Những mảnh vỡ như đang nhảy múa trên không! Thời gian cứ như chậm lại vậy, chắc chắn là do tôi căng thẳng sinh ảo giác rồi! Trong đó vẫn còn một tách trà còn nguyên mà. Nhưng kể cả khi cả đôi tách đều bị vỡ, ai lại đi quăng chúng như thế chứ!? Thậm chí đến cái cô đang ngồi vô tư uống trà đằng kia cũng không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này! Và tôi mong rằng Reimu sẽ không kinh ngạc đến mức làm rớt chén trà oản trên tay. Còn Remilia, đôi cánh dơi của cô đang hoàn toàn dang rộng ra. Tôi cũng không rõ là do căng thẳng hay ngạc nhiên nữa…
...Nhưng nhìn kĩ lại mới thấy mấy tách trà cần một lúc rồi mới rơi xuống. Không phải cái hộp đựng đã rớt xuống sàn rồi sao? Nếu xét về mặt thời gian thì cái hộp đã rơi đúng theo tự nhiên… Còn tờ giấy ‘Em xin lỗi’ của Marisa thì vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.
“Thấy sao? Một màn ảo thuật hoàn toàn không có thủ thuật.”
Không hề có một mảnh của hai tách trà rớt trên sàn luôn sao!? Quá bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, khi tôi quay sang thì tay Sakuya đã cầm chiếc tách trà tự bao giờ. Và bí ẩn hơn nữa là…
Cuối cùng, bộ tách đã được bán đi mà không có bất kỳ vấn đề nào khác, và cả hai người họ cứ thế mà rời cửa tiệm. Remilia trông có vẻ rất thích thú với màn biểu diễn vừa rồi của Sakuya. Còn Reimu thì lặng đi vì kinh ngạc một hồi lâu, cho đến khi cô chợt nhớ rằng họ đang trên đường đến thần xã, cô bỏ lại tách trà đang uống dở và nhanh chóng đuổi theo hai người kia.
Còn tôi, người đang không thể hiểu được bằng cách nào Sakuya lại có thể thu thập tất cả những mảnh vỡ của bộ tách mà cô đã ném lên trên không, hơn thế nữa, cô ấy lại còn có thể phục hồi chiếc tách trà bị vỡ trở về nguyên trạng một cách vô cùng hoàn hảo. Điều đó bí ẩn đến mức khiến tôi như chết lặng giữa trời mây.
Vài ngày đã trôi qua. Với lập trường “Không để tâm quá nhiều…” ban đầu, tôi đã có thể vượt qua được tình trạng chết chìm trong sự khó hiểu kia. Sau đó, Marisa đến cửa tiệm, tôi đã thuyết giáo cô nàng cả buổi vì cái tội làm vỡ bộ tách, rồi kể lại cho em ấy nghe chuyện xảy ra hôm đó. Marisa bắt đầu giải thích với cách nói “Có gì đâu mà kì với chả lạ” như mọi khi. Vậy là rõ rồi, Sakuya có khả năng “ngưng đọng thời gian”. Và đương nhiên là với khả năng này thì cô ta hoàn toàn có thể bắt lấy chiếc tách trà trước khi nó bị vỡ. Cũng không sai khi nói rằng chẳng có thủ thuật nào đằng sau cả.
Nhưng chờ đã… Khả năng này đâu thể phục hồi chiếc tách vỡ được, phải không? Có gì đó sai sai. Tôi đã nghĩ mình sẽ từ bỏ chuyện này, nhưng tôi xem ra tôi phải suy nghĩ về nó lần nữa rồi. Đúng vậy, chỉ có cách đó mới có thể phục hồi tách trà bị vỡ bằng việc dừng thời gian. Càng suy nghĩ về nó, những manh mối càng dẫn dắt các suy luận tôi đến gần hơn với một kết quả duy nhất.
“Ra là vậy, tách trà mà tôi ‘từng’ rất thích có vẻ ngoài không hề giống với cái đó!”
Một linh cảm không lành chợt thoáng qua, tôi nhìn sang đống hàng hóa của mình. Vị khách đó đúng là kiểu người thích cố tình làm những chuyện mà người ta không thể tin được! Thì, đúng là tôi đã bán được nó, nên cũng không hẳn gọi là lỗ vốn, nhưng mà… Tôi đã kiểm tra gần hết số hàng hóa của tôi, giờ chỉ còn một nơi thôi… chính là chỗ mà Marisa đang ngồi lên! Tôi bảo Marisa rời đi, và tôi tìm thấy một cái hộp trông có vẻ khá sang trọng bên dưới. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là nó. Tôi nhận ra Marisa đang lén nhìn về phía này, còn tôi thì từ từ mở chiếc hộp ra.
Cả Marisa và tôi đều nhìn thấy bên trong chiếc hộp là một mảnh giấy kiểu Nhật và những mảnh vỡ của một tách trà. Và trong đó còn có một tờ giấy kiểu phương Tây khác nằm chồng lên mảnh giấy kiểu Nhật, trong đó ghi “Tôi xin lỗi”. Đúng là ‘đánh giá’ của một ảo thuật gia mà.
| ||||
< | Trang 24-28: Chương 4 | Trang 29-33 | Trang 34-38: Chương 6 | > |