Curiosities of Lotus Asia/Chương 15
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 89-97: Chương 14 | Trang 98-106 | Trang 107-115: Chương 16 | > |
Morichika Rinnosuke mang trong mình khả năng nhìn thấy được tên của đồ vật. Có lẽ cũng chính vì năng lực độc đáo này đã thôi thúc cậu tự mình mở một tiệm đồ cổ mang tên Hương Lâm Đường. Hoặc là do quá say mê đồ vật nên cậu mới có được năng lực đó chăng, rốt cuộc chân tướng đằng sau là gì…? Trong chương lần này của tập truyện Touhou Project danh tiếng lẫy lừng, hình ảnh Hương Lâm Đường nhộn nhịp thoáng qua dưới ánh nắng vàng yên ả trong một buổi chiều mùa hạ.
Thuở ban đầu, mọi thứ trên đời đều không có tên gọi. Vạn vật tồn tại chồng chéo lẫn nhau trong thế giới đầy hỗn loạn. Tuy nhiên, các chư thần thượng cổ bắt đầu tuần du muôn nơi và đặt tên cho mọi thứ, từ đó, một thế giới trật tự đã được sinh ra, chính là đất trời nơi chúng ta đang sống đây. Khi đặt tên cho thứ gì đó, có thể khẳng định rằng ta đã đặt ra ranh giới để xác định nó là một vật độc lập được tồn tại theo chính bản thân nó. Nói cách khác, quyền năng khi đặt tên chính là sức mạnh tạo ra vật thể từ hư vô, giống như thần lực vậy. Cũng nhờ sức mạnh này mà đồ vật khi được đặt tên, bản thân chúng đã có thể tự nhớ được cái tên đó. Đó là lý do tại sao tôi có thể nhìn ra được tên của chúng.
Tôi để cửa sổ mở toang, từng cơn gió mang theo hương sắc mùa hạ cũng theo đó mà nhẹ nhàng bay vào căn phòng. Ánh nắng hè chói chang chiếu rọi khiến cho việc đi bộ ngoài kia vào lúc này chẳng khác gì một kiếp nạn chết người. Nhưng ít nhất trong tiệm cũng không đến nỗi nào, để có thể tận hưởng thêm một chút từ cơn gió trời, tôi treo một chiếc chuông gió bên cửa sổ.
Cốc, cốc.
“Anh có ở trỏng không?”
“Đây đây… Có chuyện gì mà thấy em phấn khởi thế, Marisa? Hỏi thôi chứ không phải vì tôi thấy vậy là bất thường đâu.”
“Em cũng chả rõ có phải là bất thường hay không nữa.” Nói rồi cô nàng tháo chiếc mũ chóp và ngồi lên một cái chậu tôi để bán. Dẫu biết rằng Marisa muốn tỏ ra ngầu nhưng làm vậy thì trông có hơi nóng thật.
Bên ngoài là nắng hè thiêu đốt. Và nhóc này vẫn mặc trên mình bộ y phục nhiều lớp cùng chiếc váy rộng như thế. Tôi còn lo rằng chiếc mũ chóp đen to tướng với bộ quần áo nặng nề đó sẽ khiến cô nàng nóng chết mất. Nhưng có lẽ cái mũ chóp to tướng kia đã cản hết tia nắng rồi, nên biết đâu nó lại khiến Marisa thoải mái đến không ngờ thì sao?
“A, nóng muốn chảy mỡ luôn á! Ồ, em mới nhặt được thứ này. Chắc nó là một cục đá từ thế giới bên ngoài hay kiểu kiểu vậy nhỉ?”
“Hửm?”
Marisa lấy ra một hòn đá nhỏ hình vuông. Bất ngờ hơn là nó có rất nhiều chân kim loại mọc ra xung quanh. Một hòn đá vô cùng bí ẩn.
“Đây… đúng là một hòn đá từ thế giới bên ngoài.”
“Đúng như em đoán mà. Không đời nào mà cục đá kỳ lạ này lại tồn tại trong Ảo Tưởng Hương được, vậy nó có gì hay ho không?” Marisa có vẻ rất phấn khích.
“Cái này gọi là một con chip bán dẫn. Một hòn đá nhân tạo thường được sử dụng ở thế giới bên ngoài. Cơ bản thì nó là thứ cần để sai khiến thức thần… Nhưng tiếc rằng chỉ có mỗi nó trong tay thì cũng vô dụng mà thôi.”
“Ồ, vậy á hả? Nó thiếu gì thế?”
“Tôi không biết nhiều đến vậy đâu, mà thứ này vốn thuộc về một đạo cụ to hơn cơ. Mấy hòn đá như thế dùng để kết hợp các con số lại với nhau. Bằng cách đó mà ta có thể ra lệnh ra cho thức thần.”
“Tức là một mình nó thì không đủ phải không? Ôi chà, vậy chắc em giữ làm bùa hộ mệnh vậy.” Dứt câu, Marisa nhét con chip vào chiếc nơ trên mũ chóp.
Sau khi biết được danh tính của hòn đá kia, Marisa dường như đã hài lòng và giờ đang ngồi đó đọc sách. Khi chúng nằm trong tay người biết cách sử dụng, những con chip bán dẫn được cho là có khả năng làm được hầu hết mọi thứ. Nên dù là không biết cụ thể cách dùng thì món đồ có thể thực hiện được muôn chuyện kia vẫn vô cùng phù hợp để trở thành một chiếc bùa hộ mệnh. Về kích cỡ thì nó còn chẳng to hơn ngón tay cái nên cũng chẳng vướng víu, vậy quá hoàn hảo để mang theo mọi lúc rồi còn gì.
Đối với Marisa mà nói, trước khi biết được tên gọi của con chip bán dẫn kia, nó chẳng khác gì một hòn đá bình thường. Chỉ là đặc biệt ở chỗ nó có màu đen, nhỏ xíu, kỳ quặc với những chiếc chân mọc ra tua tủa. Trong thế giới quan của Marisa, những thứ không có tên đồng nghĩa với không có sự phân biệt. Nhưng ngay khi nghe em ấy biết đến tên của nó, hòn đá ấy lập tức khoác lên mình một bản sắc riêng, trở thành một lá bùa hộ mệnh thật sự.
Tuy nhiên, tôi không hề bịa ra cái tên đó. Nó thật sự đã được đặt cho một cái tên. Sự khác biệt giữa Marisa và tôi chỉ đơn giản nằm ở chỗ là tôi có thể thấy được tên đồ vật. Nhìn ra cảm xúc hay ký ức của vật về cơ bản cũng khá giống nhau. Cái quan trọng là phải có sự say mê đối với chúng, vì vậy nên miễn là tình yêu đủ lớn thì việc biết được tên của chúng cũng vô cùng bình thường.
Cốc, cốc.
“Có ai không?”
“Có tớ đây.”
“A, đây rồi, Marisa… Khoan, không phải cậu! Tớ tìm anh Rinnosuke cơ.”
“Reimu đó à? Tôi đây, hôm nay em đến đây có gì không?”
“Em có một thứ muốn nhờ anh xem qua.” Nói rồi cô nàng tự tiện bước vào tiệm như đang ở nhà mình vậy.
“Cái gì đây? Mà nếu em muốn uống trà thì tôi để ở đằng kia á.”
“Ồ, thật luôn? Anh chuẩn bị chu đáo đến phát sợ thật đấy.” Reimu quay lại với chiếc bánh gạo trên tay, tự nhiên quá rồi đó.
“Thế rốt cuộc cậu muốn cho tụi này xem cái gì vậy?” Vì lý do nào đó mà Marisa lại là người hỏi thay vì tôi.
“À phải rồi… Em muốn anh xem qua hòn đá này.”
Lại một hòn đá khác. Vậy là Reimu đem đến vài hòn đá từ ngoại giới hay sao đây? Không phải tôi nghĩ rằng việc tìm đá là thú vui hay ho gì đâu. Vì nếu bạn muốn làm một công cụ bằng đá thì nó cũng chỉ loanh quanh mấy thứ như cục chặn giấy hay đá lửa mà thôi.
“Ừ thì nó hơi to thật, nhưng không phải chỉ là một cục đá bình thường hay sao?” Marisa mở lời.
“Nhìn kĩ đi!”
“Để tôi xem. Ồ, đây là…”
Hòn đá Reimu đưa tôi có một phần hình dáng của bộ xương sống động vật. Nên đây không phải một cục đá, mà là một mảnh xương. Bản thân chuyện này đúng là không có gì lạ, mà lạ ở chỗ kích thước của nó. Một phần xương sống to cỡ bàn tay, thẳng thắn mà nói thì có hơi lớn thật đấy.
“Đây là một loại xương, phải chứ? Người ta gọi là hóa thạch hay sao ấy. Em tới đây vì em nghĩ anh sẽ biết đây là hóa thạch gì.”
Hừm. Hòn đá này quả thực trông rất giống hóa thạch.
“Một mẩu xương hóa thạch à? Mà một loài động vật mang trong mình mẩu xương thế này ắt hẳn phải rất bự nhỉ? Có khi còn bự hơn cả Hương Lâm Đường ấy chứ. Nhưng mấy loài động vật lớn thế này sống từ rất lâu về trước rồi. Nên không biết cái xương này thuộc về con nào ta?”
Vậy Marisa nghĩ rằng thứ này là một hóa thạch của một động vật đã chết… nhưng hóa thạch ban đầu không phải thứ bị chôn vùi sâu dưới lòng đất. Hóa thạch chính là thứ mà người ta đào lên và gọi chúng với cái tên đó. Nên cách nghĩ ngày xưa từng tồn tại những loài động vật to thế kia là một sai lầm vô cùng lớn. Tôi nhất định phải nói cho mấy đứa này biết lý do mà xương hóa thạch lại sở hữu một kích cỡ lớn đến mức không thể tưởng tượng được so với tiêu chuẩn hiện nay.
“À, Reimu, Marisa. Có vẻ như hai em đang vướng phải một hiểu lầm tai hại rồi đấy.”
Dẫu những tia nắng hạ chiếu xuống như lửa đốt, bên trong tiệm vẫn giữ được nét u tối vốn có. Kể cả khi khắp nơi chật nít toàn hàng hóa, không khí lại khá thông thoáng. Ảo Tưởng Hương núi non trùng điệp, gió chẳng bao giờ ngừng thổi. Vì vậy nên dù đang là mùa hè, trên trong tiệm vẫn rất thoải mái.
Cơn gió hạ khẽ đung đưa chiếc chuông treo bên cửa sổ, nhưng cũng làm cho vài món hàng bí ẩn trong Hương Lâm Đường phát ra tiếng kêu lạch cạch, âm thanh leng keng từ chuông gió bị át đi phần nào. Tôi đã nghĩ nếu cứ để gió thổi thế này thì một số hàng hóa khả năng cao sẽ bị hư hại. Nhưng vì chúng có thể sẽ chẳng bao giờ bán được, với lại tôi nhập hàng cũng khá thường xuyên nên tôi chẳng quan tâm cho lắm. Tất nhiên là những thứ thực sự giá trị tôi đã để ở nơi khác an toàn hơn rồi.
“Hiểu lầm gì cơ? Dù ai nhìn kiểu nào thì đây cũng rõ ràng là một mẩu xương mà.”
“Ồ, đây đúng là một mẩu xương. Tuy vậy mà nó không phải là hóa thạch đâu.”
“Nhưng chẳng phải nó đã biến thành đá rồi sao…”
“Hóa thạch thật ra là “một hòn đá được đặt theo tên của loài động vật có phần xương của nó đã bị hóa đá ở bên trong.” Vì vậy nên chỉ khi người ta biết được tên của loài vật đó, nó mới trở thành hóa thạch. Trước đó thì nó không có tên, cũng như chẳng khác biệt gì so với mấy hòn đá bình thường cả.”
“Vậy thì nếu em hỏi anh tên của loài động vật bên trong hòn đá này, nó sẽ trở thành hóa thạch à?”
“Có thể nói như thế, nhưng… chuyện đó là không thể đâu. Loài động vật này tồn tại trước cả thời khắc chư thần đặt tên cho vạn vật, một loài vô danh. Đây là thứ mà đến cả năng lực của tôi cũng chẳng thể thấu đạt được.”
“Ây chà, thế bây giờ em là người phát hiện ra nó, em có quyền được đặt tên cho nó, đúng chứ?”
Tuy nói rằng sức mạnh đặt tên một thứ gì đó chính là quyền năng của thần linh, nhưng từ thuở bắt đầu, chính bản thân chư thần cũng không có tên. Như Kiến Ngữ Lôi Mệnh hay Bát Phiên chẳng hạn, những tên gọi của các vị thần mà chúng ta quen thuộc ngày nay thật ra chỉ thể hiện một mặt của vị thần đó mà thôi. Kiến Ngữ Lôi Mệnh ban đầu là Ung Linh, giống như tên gọi đó, ngài là vị thần ngự trong chiếc bình. Sau khi tên của ngài đổi thành Kiến Ngữ Lôi Mệnh, ngài cũng thay đổi từ Chú Thuật (ám chỉ từ “ung”) Chi Thần thành Kiếm (ám chỉ từ “lôi”) Chi Thần. Bằng cách thay tên đổi họ, bản chất của vị thần đó cũng thay đổi theo, đó là bằng chứng cho thấy những cái tên chỉ thể hiện được một mặt nào đó của chư thần mà thôi. Từ thuở xa xưa, chư thần tồn tại muôn hình vạn trạng một cách hết sức mơ hồ, họ chẳng là gì ngoài những thực thể vô danh và bất phân.
Ngược lại, các vị thần chỉ có thể giữ được chân dạng khi ngự trong những vật tồn tại trước khi chúng được đặt cho cái tên. Vì khi họ an vị bên trong thứ đã được đặt tên thì họ cũng chỉ thể hiện được một khía cạnh đó mà thôi.
“Vậy tức là em muốn thứ này trở thành một hóa thạch thay vì là một mảnh xương bình thường sao?”
“Ý em không phải thế… Chỉ là cảm giác không biết được tên của nó có hơi khó chịu. Với lại em cũng muốn biết được rốt cuộc là loài vật gì mà có thể to như thế này nữa.”
“Em nói chủ nhân của mảnh xương này là một con vật to lớn sao? Đó mới là sai lầm lớn nhất đấy."
“Nhưng mà…”
“Thử tưởng tượng kích cỡ của một sinh vật theo chiếc xương này đi. Chắc chắn nó sẽ cao gấp mấy lần cái tiệm tiệm này, dài như cái sân thần xã. Không đời nào mà một loài động vật lớn như thế kia từng tồn tại được. Thứ nhất, nghĩ thử xem nó sẽ cần một lượng thức ăn nhiều nhường nào, nó cũng chẳng thể di chuyển cơ thể một cách nhanh nhẹn được nữa. Với lại làm thế nào mà chúng có thể chăm sóc con cái và cung cấp đủ thức ăn được chứ? Nên không bao giờ một động vật nào đó lại cần cơ thể to lớn như vậy đâu.”
“Hả? Nhưng cái này đúng là xương mà phải không? Với lại chỗ em tìm được đống hóa thạch- hay xương giống hóa thạch này vẫn còn nhiều lắm… Rốt cuộc chúng là gì chứ?”
Kỳ lạ thay, Marisa có vẻ chẳng mấy hứng thú và vẫn chăm chú ngồi đọc sách đằng kia. Tôi đoán là cô nàng không quan tâm đến mấy thứ như động vật cổ đại cho lắm. Nhưng đây không phải là câu chuyện về động vật cổ đại, mà là chủ đề ở hiện tại.
“Loài động vật mang mảnh xương này ban đầu có độ lớn rất bình thường. Với lại riêng mảnh xương này cũng đã từng có kích cỡ giống như mấy cái mà ta thường thấy. Nhưng sau khi con vật chết đi và trở về với đất, phần xương vẫn tiếp tục lớn lên. Bằng chứng chính là việc ngày nay chỉ có mấy mẩu xương lớn được tìm thấy rồi mọi người cứ thế bắt đầu bàn tán về chúng. Trong khi một thời gian về trước, lúc mà chúng chưa lớn, thì chẳng ai tìm thấy hay bàn tán gì cả.”
“Ý anh là khi con vật chết đi thì xương của chúng vẫn tiếp tục phát triển á hả? Không đời nào có chuyện hoang đường vậy được.”
“Tất nhiên, thường thì mấy chuyện như thế sẽ không thể nào xảy ra. Nhưng sao mẩu xương lại to thế này được nhỉ? Đúng vậy, Lý do chính vì nó thực sự không phải hóa thạch. Mà nó từ một loài động vật tồn tại trước khi mọi thứ được đặt tên.”
Tôi nhấc tách trà lên. Dẫu trà đã nguội đi, nhưng dù sao thì đó cũng là tôi đã cố tình làm thế. Chỉ có mấy đứa như Reimu mới có thể đổ thẳng trà nóng vào miệng giữa ngày hè với cái mặt tỉnh bơ như vậy thôi.
“Việc không có tên có nghĩa là không có sự phân biệt giữa loài động vật này với các loài khác; nó chỉ hòa hợp vào thế giới mà thôi. Em không thể gọi là nó bằng mấy danh từ như một hòn đá, mảnh xương, cục đất hay động vật được, nó chỉ là nó. Nó cũng là một thứ rất gần với bản thể ban đầu của một vị thần. Vì vậy nên đó cũng sẽ là nơi duy nhất mà chư thần cư ngụ được. Và để trong tương lai xa kia có thể trở lại trị vì mặt đất, chắc chắn những mảnh xương nơi chư thần đang cư ngụ kia đang dần phát triển đến một độ lớn nhất định nào đó.”
“Từ từ, anh đi nhanh qua em theo chưa kịp.”
“Vậy à? Nói đơn giản hơn thì mẫu xương trong tay em là một phần từ thứ mà sau này sẽ trở thành hiện thân của một vị thần đấy.”
“Em cứ thấy nghi nghi thế nào á.”
“Sự thật rằng nó vẫn đang tiếp tục lớn lên chính là chứng cứ vô cùng rõ ràng. Nhưng theo đó cũng có một bằng chứng khác còn thực tế hơn. Bằng chứng về việc cả năng lực của tôi không thể thấy được tên của nó. Tức là nó không có tên.”
“Vâng… Thật sự đến em cũng chẳng thể đưa ra kết luận sâu xa như thế. Vậy cuối cùng mảnh xương này sẽ trở thành một vị thần thế nào?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra sao? Một hiện thân của thần linh, mang trong mình một xương sống lưng khổng lồ. Kể cả trong Ảo Tưởng Hương thì vẫn khó mà chứng kiến được… nhưng tôi chắc chắn rằng em biết Người là ai.”
Mặt trời bắt đầu khuất dạng đằng tây, sắc trời chiều được nhuốm một màu đỏ rực. Cái nóng gay gắt ban trưa cũng đang dần dịu xuống, chỉ còn lại tiếng chuông gió khẽ vang lên như muốn gợi lại sự oi bức của một ngày vừa qua. Cả hai đứa đã quay về nhà với nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Đương nhiên là đến cả tôi cũng chẳng thể thấy được tên gọi của những thứ xuất thân từ thời mà chư thần chưa đặt tên cho vạn vật. Nhưng khi con người tìm được các mảnh xương từ thời kì đó, họ cứ thế mà tự tiện đặt tên cho chúng. Vào lúc đó, mảnh ghép vô danh của một vị thần đã trở thành hòn đá khác hoàn toàn. Đó là thứ mà họ gọi là hóa thạch.
Khi mảnh ghép của một vị thần trở thành hóa thạch, nó sẽ ngưng lớn lên. Con người chứng kiến mảnh xương đã ngừng phát triển trong quá trình biến đổi to lớn ấy rồi phát ngôn “Rất lâu trước đây từng tồn tại một loài động vật to lớn nhường này.” Tiếc thay cho trí tưởng tượng nghèo nàn của họ.
Cốc, cốc.
“À, còn một chuyện nữa em quên hỏi.”
Reimu quay trở lại, ngay lúc tôi đang tháo chiếc chuông gió xuống và đóng cửa sổ.
“Sao thế? Vẫn là về mảnh xương đó à?”
“Theo câu chuyện của anh thì em biết được đây là “một phần từ con rồng” rồi. Nhưng ở chỗ em tìm được nó cũng có rất nhiều hóa thạch của động vật giáp xác. Và chúng là sinh vật biển mà? Anh có biết tại sao chúng lại ở đó không? Kiểu ngày Ảo Tưởng Hương ngày xưa từng ở dưới nước chẳng hạn? Mặc dù chúng mắc kẹt ở sâu trong núi lận.”
Con người với trí tưởng tượng nghèo nàn như vậy thường rất đáng thương trong mắt kẻ khác. Quả thực việc nghĩ rằng “Bởi vì ngày nay có nhiều sinh vật biển chôn vùi sâu trong lòng đất nên chắc chắn khi xưa nơi này từng ở dưới nước” nghe thôi đã thấy rất chi đáng thương rồi.
“Thật ư? Nếu đúng là đống vỏ kia bị chôn vùi cùng với mảnh xương rồng kia… Vậy tại sao em lại nghĩ rằng Ảo Tưởng Hương trước kia từng là biển chứ?”
“Hả? Có gì sai à? Một nơi từng là biển khi trở thành đất liền thường sẽ để lại vỏ của sinh vật biển mà.”
“Không hề. Khi biển từ từ trở thành đất liền, tất cả sinh vật đó cũng sẽ tự rút về phía biển. Mặt khác, giả sử có một dị biến khiến cho biển lập tức trở thành đất liền, vỏ sinh vật cũng khó mà toàn vẹn được. Nên dù trong bất cứ trường hợp nào thì chúng vẫn sẽ không ngồi yên mà biến thành đá đâu.”
“Nếu anh nói vậy… thì mấy cái vỏ cứng kia rốt cuộc là gì?”
“Là rồng, em biết đấy, chúng sinh ra từ biển. Và để chúng được tái sinh, nơi xương của chúng cư ngụ cũng phải giống biển, vỏ các loài sinh vật biển tại nơi đây tượng trưng cho điều đó.”
“Em chưa bao giờ nghe về việc rồng không thể tái sinh ở nơi xa đại dương đấy.”
Tôi đã mong rằng một vu nữ như Reimu sẽ biết nhiều về thần linh hơn tôi chứ. Nhưng dù gì thì cô nàng vẫn còn là một con nhóc, nên chắc tôi cũng cần phải dạy em ấy đôi điều rồi.
“Những con rồng sinh ra từ bão tố nơi đại dương, phi thăng lên trời cao, lượn qua các thiên giới. Bằng chứng cho điều đó chính là việc đại dương, mưa bão hay thiên giới đều do loài rồng phong tên.”
“Có vẻ anh biết nhiều nhỉ? Chẳng biết đúng được bao nhiêu phần đây.”
“Về cơ bản thì ba từ biển, mưa và bầu trời trong tiếng Nhật đều là cùng một chữ. Bởi vì các ký tự liên quan đến chúng đều có thể được đọc là ‘ama’. Ngư dân, những con người thuộc về biển cả thường được gọi tắt là ‘ama’, và đầy đủ là ‘amabito’. Dù che mưa thì được phát âm là ‘amagasa’, còn Thiên Chi Hà (Ngân Hà) là ‘ama no gawa’. Rồng gọi bão tố khi uốn lượn trên trời cao, và Long Cung được truyền miệng là nơi nằm giữa đại dương. Vậy nên ngay cả em cũng có thể thấy mối liên hệ của chúng với nước mà phải không, Reimu?”
Tôi thấy Reimu vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng tôi muốn cải thiện khả năng tưởng tượng của em ấy thêm, nên tôi tiếp tục.
“Còn nữa, bằng chứng cho việc loài rồng du hành qua ba ‘ama’ chính là cầu vồng vắt ngang bầu trời. Sở dĩ cầu vồng xuất hiện sau cơn bão là vì nó mang dấu hiệu cho hiện thân của loài rồng.”
“À, thì ra là thế. Giờ thì em hiểu ý của anh rồi.”
“Đúng rồi. Để một con rồng được sinh ra, phải quy tụ cả ba ‘ama’. Mưa gió và bầu trời vốn đã sẵn có, nhưng Ảo Tưởng Hương lại không có biển. Vì thế nên loài rồng phải tạo ra một vùng biển hư ảo. Và những hòn đá mang hình dáng chiếc vỏ sinh vật biển an nghỉ cạnh Người là để tái hiện nên khung cảnh của vùng biển hư ảo này.”
Reimu có vẻ đã hài lòng với câu trả lời của tôi, rồi cô nàng trở về thần xã trước khi màn đêm buông xuống.
Tôi không hề bịa ra bất cứ câu nào cho chuyện hôm nay tôi nói với Reimu và Marisa về hòn đá rồng. Đây tuy là điều mà chỉ mình tôi biết, nhưng có một sự thật rằng người ở ngoại giới cũng gọi những hóa thạch này là ‘rồng’. Khủng Long, Dực Long, Hải Long… họ gọi chúng bằng rất nhiều cái tên. Tôi chắc rằng những chuyện tôi đang kể đây đều là kiến thức phổ biến ngoài Ảo Tưởng Hương.
Nhân tiện, trong Ảo Tưởng Hương, khi ‘long’, vốn là một loài động vật bình thường, trở thành long thần, xương của chúng sẽ không còn là hóa thạch, mà là một bộ xương đang sống. Lý do đằng sau chuyện đó là vì các loài động vật cổ đại trong Ảo Tưởng Hương vốn không hề được đặt tên. Và khi không có tên như thế cũng có nghĩ là xương của chúng đã từ chối trở thành hóa thạch mà tiếp tục phát triển.
Tôi không thể đặt tên cho bất cứ thứ gì đến từ thời đại vạn vật chưa có tên. Đối với những vật thể mà ngay cả khả năng của tôi cũng chẳng thể thấy được danh tính của chúng, tôi sẽ không đào sâu vào ký ức của những vật thể đó. Vì làm thế giống như đang vay mượn quyền năng của chư thần khi chưa được phép vậy, thật sự trông chả có ý nghĩa gì ngoài việc đang tỏ thái độ kiêu ngạo vậy.
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 89-97: Chương 14 | Trang 98-106 | Trang 107-115: Chương 16 | > |