Curiosities of Lotus Asia/Chương 13
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 73-78: Chương 12 Trang xx Lời bạt Chương 12 |
Trang 79-88 | Trang 89-97: Chương 14 | > |
Mùa đông giá rét nơi Ảo Tưởng Hương đến hôm nay vẫn chưa kết thúc, thậm chí Hương Lâm Đường lại càng lạnh lẽo hơn khi mà cửa tiệm này đã trở thành nơi tập hợp của các u linh. U linh thường rất lạnh, có người còn nói rằng một nhóm u linh có thể hạ nhiệt độ xuống thấp hơn cả giới hạn đóng băng. Rinnosuke, người chủ tiệm đang hoàn toàn bất lực trước sự tình oái ăm này đã được một vị khách hàng vụng về ghé thăm. Và sau đây là một bài học cuộc sống nho nhỏ về những món đồ bị mất đi và được tìm thấy.
…Lạnh quá. Một cái lạnh tựa như không hề thuộc về chốn này đang len lỏi vào khắp mọi ngách tường bên trong cửa tiệm của tôi.
Chiếc lò sưởi được đặt ngay giữa nhà. Nó là một thứ đồ vô cùng tiện lợi để chống chọi qua cái mùa đông lạnh cắt da cắt thịt trong Ảo Tưởng Hương. Tuy xém tí nữa là năm nay nó thành một món đồ trang trí rồi, nhưng may thay, bằng cách nào đó tôi đã có thể làm cho nó hoạt động trở lại.
Dẫu vậy, tiệm vẫn còn lạnh. Cái nhiệt độ mà đến cả tôi còn nói lạnh nghĩa là cả cửa tiệm này đã đến mức sắp đóng băng đến nơi rồi đấy.
Cái lò suởi này là một món đồ từ thế giới bên ngoài, và nó lúc nào cũng tỏa ra một hơi nóng khủng khiếp, khiến cả phòng chìm trong thứ hào quang rực rỡ từ ngọn lửa nơi ngoại giới. Thường thì sẽ như vậy.
Tuy nhiên… hôm nay thì lại lạnh hơn mọi khi. Mà chuyện này cũng bình thường thôi, vì từ sáng đến giờ bên trong cửa tiệm toàn là u linh với u linh. Và như các bạn đã biết đấy, các u linh vô cùng lạnh. Cửa tiệm của tôi lúc này đang chìm trong thứ ánh sáng ma mi và ảm đạm từ chúng. Ánh sáng mập mờ đó phản chiếu lên tuyết trên khung cửa sổ, tương phải với ánh sáng rất thực từ chiếc lò sưởi, tạo nên một bầu không khí đậm sắc màu hư ảo khắp gian nhà.
Thật kém may rằng tôi đây lại không có khả năng hiểu được tiếng u linh. Dù muốn thế nào đi chăng nữa tôi cũng chả thể biết được mục đích của vô số u linh này là gì. Với lại đây đâu phải là chuyên môn của tôi.
…Nhưng nếu cứ ngồi chịu trận thế này thì chắc chắn tôi sẽ không thể nào vượt qua mùa đông được. Nên biện pháp cực đoan cuối cùng mà tôi sẽ thực hiện đó là mời một cao thủ chuyên diệt trừ u linh đến đây. Lý do tôi gọi nó cực đoan là vì tôi thấy đám u linh này vốn không có ý đồ xấu đối với tiệm.
Việc tự mình cuốc bộ một quãng đường dài đến thần xã lại quá đỗi phiền phức, tôi quay sang trò chuyện với một u linh trông có vẻ buồn chán bên trong tiệm, “Ta muốn ngươi đến thần xã và gọi vu nữ đến đây.” Tôi biết tôi biết, một ý tưởng không thể tào lao hơn, ai mà đi nhờ một u linh gọi Reimu đến đây để diệt trừ u linh chứ?
Tuy nhiên, u linh trông có vẻ buồn chán kia lại vui vẻ nhận lời (nghĩa là tôi thấy nó gật lên gật xuống phần đầu) rồi bay đi. Dường như u linh ít nhất vẫn có thể nghe và hiểu được những gì tôi nói. Thật lòng thì tôi thấy đám u linh này khá tốt tính và cũng thuộc loại luôn vui tươi. Nếu chúng không lạnh thì có lẽ mọi chuyện đã tốt rồi.
Hơi lạnh của u linh đôi khi vẫn khá được việc, như mùa hạ chẳng hạn. Vào những đêm hè nóng nực, con người thường đi tìm u linh để giải nhiệt cho bản thân bằng trò chơi mà họ gọi là “thử thách lòng can đảm”. Đó cũng là lý do mà trò chơi này thường được tổ chức vào mùa hạ.
Mọi thể sống đều có mức thân nhiệt riêng để tồn tại. Con người và yêu quái cũng không là ngoại lệ. Ngược lại, đồ vật chỉ có thể hấp thụ nhiệt từ môi trường xung quanh chúng mà thôi. Nhưng khác với thể sống hay đồ vật, u linh luôn rất lạnh, nên có thể nói đây tựa như cách mà các u linh khẳng định sự tồn tại của bản thân vậy.
Leng keng
“Có chuyện gì mà anh phải nhờ em đến tận đây vậy, anh Rinnosuke?”
Reimu đến rồi, xem ra u linh kia đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Chuyện gì là sao? Nhìn vào là biết rồi. Tôi định nhờ em diệt trừ - hay đúng hơn là đuổi tất cả đám u linh này đi thôi.”
“U linh hả? Dạo này chúng xuất hiện đầy ra, ở thần xã cũng toàn u linh với u linh. Phiền thật sự.”
Nghĩa là “em không thể tự diệt trừ chúng” á hả?
“Lạnh thật, chúng cứ ở khắp nơi thế này.”
“Biết sao được, u linh mà. Nhưng trước khi đuổi chúng đi thì anh nên biết tại sao chúng lại tập trung ở đây đã.”
“…Nhưng lạnh thế này, tôi thà chờ đến khi ấm hơn rồi điều tra chuyện đó sau.”
“Vậy sao? Em thì lại không nghĩ anh sẽ có thể giải quyết dứt điểm chuyện này nếu không tìm ra nguyên nhân gốc rễ của nó đâu ạ.”
Reimu vừa nói vừa chuẩn bị vài lá bùa. Bùa xua đuổi tà ma chăng?
“Em sẽ dán vài lá bùa ở đây, coi như cho anh yên lòng đi.”
“Cảm ơn. Nhưng cái cách giải quyết gián tiếp thế này thật không giống em chút nào. Bộ em không thích diệt trừ u linh à?”
“Việc của em là diệt trừ yêu quái. Mà u linh thì không phải yêu quái.”
Reimu dán vài lá bùa xung quanh tiệm rồi rời đi. Quả thực đám u linh có vẻ không dám đến gần số bùa đó. Nhưng tầm ảnh hưởng của chúng lại quá nhỏ. Bên trong tiệm vẫn toàn u linh như khi nãy. Cứ dán tùm lum như vậy thì coi như vô dụng, nên tôi tháo ra và dán tập trung lại gần vị trị của tôi, giường ngủ, và một vài món hàng đáng giá.
Nhìn kĩ mới thấy, đám u linh có vẻ thích tập trung gần chiếc máy sưởi, tựa như chúng đang cảm thấy lạnh vậy. Tôi muốn kêu lên rằng “Nhờ ơn ai mà trời mới lạnh thế này hả?”, nhưng nghĩ lại thì u linh dù có lạnh đâu nhất thiết phải thích cái lạnh, đúng chứ?
Với lại chuyện đó cũng là lẽ đương nhiên thôi. Đa số u linh đều từng là con người. Nên sở thích và tính cách của một u linh có thể không thay đổi nhiều so với khi còn sống. Khi đảo mắt quan sát kĩ hơn, tôi thấy một số đang tò mò nhìn quanh cửa tiệm, số thì không rời khỏi cái máy sưởi, cũng có đám quay quần bên nhau tám chuyện (chắc vậy), nói chung là đủ loại.
Chắc chắn chúng có tư tưởng của riêng mình. Nhưng tại sao đột nhiên lại có nhiều u linh tập trung tại chỗ của tôi như vậy chứ? Bộ chúng cùng nhau quyết định kéo đến đây à? Giá như mà tôi nghe được chúng nói gì thì tốt biết bao.
Khi nói về việc nghe được lời từ những người đã khuất, chắc chắn nhân vật đầu tiên mà mọi người nghĩ đến sẽ là một bà đồng. Nhưng có một sự thật rằng hầu hết họ đều đã hiểu lầm về năng lực của các vị mang năng lực đồng cốt này. Họ không thực sự nghe được lời nói từ người đã khuất. Các bà đồng sẽ để cho người được gọi hồn chiếm hữu tiềm thức của họ, sau đó truyền tải lại bằng từ ngữ cho người sống. Đó là lý do mà các đồng cốt thường không thể nghe thấy được lời nói từ những người có ít quan hệ quyến thuộc với thân chủ. Ngoài ra, trong trường hợp thân chủ không ở trước đồng cốt thì việc nhập hồn chắc chắn sẽ không thể xảy ra.
Nếu một đồng cốt bị nhập hồn thành công trong khi u linh đó không phải là gia đình hoặc nhân tình của thân chủ cũng có nghĩa rằng họ chắc chắn là một đồng cốt lừa đảo. Ngược lại, miễn thân chủ của họ là cha mẹ, con cái, vợ chồng, người yêu, thì dù cho người kia chưa mất, một đồng cốt chân chính vẫn có thể truyền đạt lời nói của họ.
Chắc hẳn bạn đang nghĩ rằng các vu nữ cũng có khả năng tương tự như một bà đồng, đúng chứ? Nhưng họ lại có chút khác biệt. Vu nữ có thể tự mình nói ra lời của thần linh. Chư thần ngự vạn vật, nên bạn thậm chí sẽ có thể nghe được cả lời nói từ một món đồ thông qua vu nữ. Nhưng dù sao thì đó cũng là lời nói từ một phía, nên chỉ xem như đây là thần linh đang độc thoại thôi.
Ngoài trời khá yên tĩnh. Chắc tuyết đang rơi. Biết đâu những u linh này đang trên chuyến hành trình đến đâu đó rồi tá túc tại đây vì tuyết rơi thì sao nhỉ?
Reimu chỉ dán vài lá bùa xung quanh tiệm chứ không có làm nghi lễ trừ tà nào cả. Có lẽ u linh thực sự khác với yêu quái. Vậy thì ta chẳng có lý do gì để mà diệt trừ u linh như cách mà ta diệt yêu quái cả.
Lúc này, tôi quyết định đi ngủ trong khi để máy sưởi bật. Không thì các u linh sẽ bị lạnh mất… hoặc ít nhất là mỗi tôi bị thôi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bình minh lên. Mặt trời vừa mới ló rạng đằng đông mà đã có ai đó đến đập cửa rồi.
Tuyết cũng đã ngừng rơi. Ánh sáng từ tuyết trắng cùng bầu không khí se lạnh vẽ lên Ảo Tưởng Hương một màu trắng lung linh tuyệt đẹp.
Rầm! Rầm! Rầm!
“Xin lỗi! Có một số thứ trong tiệm tôi muốn xem qua.”
Rầm-rầm-rầm… bụp.
A, mấy cú đập cửa làm cả tiệm rung hết cả lên… Dù tối qua tuyết vẫn còn rơi, nhưng do tôi bật máy sưởi suốt nên xem ra tuyết phủ trên mái nhà đã rã hết rồi.
“Còn một lúc nữa mới tới giờ mở cửa, không biết đằng ấy có chuyện chi không vậy?”
Tuy nhiên, khi tôi mở cửa thì lại chẳng thấy ai cả.
À không, nguyên một đống tuyết yên vị trước cửa luôn. Và trong đống tuyết đó cũng lộ ra hai thanh kiếm và một cái chân người.
Nằm chắn một bãi thế kia thì khách hàng nào vô tiệm cho được. Tôi cần phải nhanh tay dọn đống tuyết này đi thôi… À thôi chắc không cần đâu, vì có vẻ như đống tuyết trước mặt tôi lại thực sự là một vị “khách viếng”.
Mà cái xẻng xúc tuyết tôi bỏ ở đâu rồi ta...? Khoan, vậy thì không ổn. Hình như có vật mềm dưới đống tuyết, cứ thế nhét xẻng vào thì nguy hiểm lắm.
“Ôi…”
Tôi nghe được một giọng nói cất lên từ trong đống tuyết lạnh.
“Chắc cô tự chui ra được mà nhỉ? Nhưng rốt cuộc cô cần chi? Trời vẫn còn sớm lắm. Tôi chưa mở cửa tiệm đâu.”
“Tôi không di chuyển được… Anh giúp tôi dọn một ít tuyết thôi cũng không được à?”
“Nếu cô nghe tôi thì trước hết thì cho tôi biết lý do cô đến đây, rồi tôi sẽ giúp, được chứ?”
“Ôi… Ô…”
Thế là tôi phải dọn bớt tuyết xung quanh chỗ giọng nói phát ra. Bên trong là một cô nàng trông có vẻ ngờ nghệch vừa lãnh trọn đòn phản công của tuyết từ trên mái nhà.
“Hừ… Lạnh quá… Tay chân tôi chẳng cử động nổi nữa! Anh dọn luôn chỗ tuyết còn lại được không?”
“Do cô cứ ngọ ngậy nên tuyết mới tan rồi đông cứng lại đấy. Bảo sao chả kẹt cứng.”
“Không phải mà…”
“Thế rốt cuộc cô tới đây làm gì?”
“Hu hu, tôi muốn đến tiệm để điều tra vài chuyện, tình hình cấp bách lắm nên tôi mới đến đây giờ này.”
“Điều tra vài chuyện? Có phải về đám u linh không?”
“Đúng thế.”
“Sao không nói sớm? Tôi dọn liền đây.”
“…Vậy, nếu là chuyện khác thì anh sẽ bỏ tôi lại thật luôn à?”
“Từ giờ thì làm ơn chờ tiệm mở cửa rồi hẵn đến.”
Sau một hồi dọn tuyết mỏi cả tay, cô nàng đã có thể nhúc nhích và bò ra khỏi đống tuyết lạnh. Chẳng biết có phải vì kiếp nạn mà cô vừa vượt qua hay không mà cô nàng lại chỉ lẽo đẽo theo sau lưng tôi với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Cô gái vừa rùng mình trước độ lạnh trong cửa tiệm kia có một cái tên khá lạ, Konpaku Youmu. Khoác lên mình một bộ y phục màu xanh rêu từ đầu đến chân cùng chiếc váy xòe rộng và khá ngắn, bộ cô không thấy lạnh à? Nhân tiện, Youmu cũng có mái tóc màu bạch kim tuyệt đẹp dài không quá ngang vai, tôn lên nét trẻ con trên gương mặt cô, y như cái cách mà cô xuất hiện vậy. Nhưng đặc điểm nổi bật nhất của Youmu vẫn là thanh kiếm dài gần bằng cô được đeo trên vai cùng một thanh kiếm khác ngắn hơn được vắt bên hông. Vào tiệm của tôi mà mang theo những thứ nguy hiếm thế kia thì có bị hiểu nhầm là cướp âu cũng là lẽ đương nhiên. Có khi hồi nãy cửa tiệm thực sự nghĩ như vậy nên nó mới ập đống tuyết lên đầu cô bé.
“Nếu cô lạnh thì cứ việc đến gần máy sưởi. Tôi để nó bật từ qua đến giờ nên chắc cũng khá ấm.”
“A, cảm ơn anh nhiều. Tôi sẽ tới liền.”
Từ sau lúc vào tiệm đến giờ thì Youmu lại tỏ ra khá lịch sự, có khi nào cô nàng lại chính là “loại con gái đó” không nhỉ?
“Chắc sẽ hơi nóng đấy, nhớ cẩn thận chứ không bị bỏng thì lại khổ.”
Tôi khẽ liếc sang chỗ chiếc máy sưởi, Youmu đang ngồi đó với biểu cảm khá dễ chịu, nếu không muốn nói là có chút buông lỏng quá mức. Không thể sai được, chắc chắn cô nàng này là chung một giuộc với đám Reimu rồi.
Ngay lúc ấm trà đặt trên máy sưởi gần sôi, tôi thêm một ít tuyết và nước đá đem từ bên ngoài vào.
“Vào chuyện chính thôi chứ nhỉ? Trước hết, cô đến đây có chuyện gì? Tôi nhớ khi nãy cô nói rằng cô đến đây là để điều tra về đám u linh này…”
“Đúng vậy, anh có biết tại sao đám u linh lại tập trung ở đây không?”
"Nếu tôi biết thì đã kiếm gì đó hay ho để làm rồi."
"Ra vậy, có nghĩa là anh không cố ý dẫn dụ chúng tới đây"
Nói thật thì tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì với cả đám u linh như thế nữa. Mà nãy giờ mới để ý, tôi thấy có một con u linh to lớn bất thường đang quấn quýt cái lò sưởi như thể là của mình vậy
"Từ lúc u linh bắt đầu tụ tập tại đây, anh thấy có chuyện gì lạ xảy ra không?"
“Cô phải trả lời cho tôi biết cô là ai trước, với lại cô định diệt trừ đám u linh bằng thanh kiếm đó à? Hay cô chỉ tò mò thôi vậy?”
“Ối, xin lỗi vì quên nói. Chắc tôi biết chút ít về lý do u linh lại tập trung nhiều tại tiệm. Anh thấy đấy, tôi cũng là một u linh, mặc dù chỉ một nửa thôi…”
Gì chứ? Vậy cô ta không phải con người à? Ôi chà, xem ra tôi không thể nhờ cô nàng Youmu này để diệt trừ yêu quái hay u linh được r… khoan đã, một u linh?
“Cô tự gọi mình là u linh sao? Từ khi nào mà u linh lại có cơ thể hữu hình như cô vậy chứ? Trông cô cũng chẳng giống vong linh cho lắm.”
“Đúng thế, phần ‘này’ chính là bán nhân của tôi, còn phần ‘kia’ là bán u linh của tôi.”
Cô nàng chỉ vào một u linh đang độc chiếm chiếc máy sưởi.
Dường như Youmu thực sự có thể thao túng được u linh. Nếu vậy thì khả năng cao cô nàng sẽ giải quyết được chuyện này. Ảo Tưởng Hương lắm nghề lạ thật.
“Thế, xin phép được hỏi anh chuyện này… Gần đây có gì lạ xảy ra không? Ví dụ như nhặt được món đồ nào đó chẳng hạn…”
“Hôm bữa chúng tự dưng tập trung ở đây thôi.”
Có vẻ như tôi bắt đầu đoán được ý định của cô nàng này rồi đây.
“Ra thế, tôi hiểu rồi.”
“Vừa nãy cô có nói mình biết chút ít về lý do u linh lại tập trung nhiều tại đây. Nhưng trông cô lại như đang cố moi thông tin từ tôi vậy, bộ cô muốn tôi nói ra chuyện gì đó mà không dám thừa nhận à?”
“Ư, k-không phải như thế đâu.”
“Nếu vậy thì cô có thể cho tôi biết về chuyện của cô chăng?”
“Đ-Được, ừm thì… tôi sẽ hỏi thẳng. Anh có vô tình nhặt được cái ‘Nhân Hồn Đăng’ nào không?”
Nhân Hồn Đăng? Tôi có nhặt được thứ nào như vậy à? Trước giờ tôi thu thập khá nhiều thứ nên đôi khi lại hay quên mấy món đồ trông có vẻ quá bình thường.
“Thế chính xác Nhân Hồn Đăng là cái gì?”
“Nhân Hồn Đăng là đạo cụ dùng để dẫn đường cho vô số linh hồn vốn chỉ tồn tại ở Minh Giới. U linh có thể nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn bất kể bao xa hay tầm nhìn bị cản trở đến mức nào. Chúng sẽ bu lại gần ngọn đèn ngay sau khi nhìn thấy ánh sáng từ nó.”
“À… Hiểu rồi, thì ra là vậy.”
Để nhớ lại, hình như đúng là tôi có nhặt được thứ trông giống như vậy ở Vô Duyên Trủng, ngay trước mùa đông thôi chứ có xa xưa gì, nhưng mà tôi để nó ở đâu rồi ấy nhỉ?
“Vậy nó có ở đây không!?”
Sao tự dưng cô nàng lại trở nên hào hứng thế?
“Có, tôi chắc rằng mình đã nhặt được nó. Mặc dù chỉ mới đây thôi… Nhưng tôi cũng chẳng nhớ là nhặt được đuốc hay đèn nữa. Chờ một chút.”
“Thật may quá.”
Tôi lục lọi đống đèn mà tôi nhặt được từ hồi mùa thu trước, và tìm được thứ có vẻ là Nhân Hồn Đăng. Nó trông như một chiếc lồng đèn giấy to cỡ một bàn tay đang phát sáng khá vô lý.
“Đây là Nhân Hồn Đăng phải không?”
Dù sao thì tôi cũng có khả năng nhận biết tên và công dụng của đồ vật mà.
“Chính nó! Chính nó! Tốt quá rồi…”
“Hình như nó đã tự sáng lên… Cái ngọn lửa lạnh lẽo này là ánh sáng từ một nhân hồn thật à?”
“Phải, nhưng anh không cần phải lo về chuyện đó đâu. Chỉ khi nào anh còn giữ Nhân Hồn Đăng thì u linh mới còn tụ tập ở đây thôi.”
Hiểu rồi, thì ra mọi chuyện là như vậy.
“Có vẻ như tôi nhận ra lý do cô mò đến tiệm của tôi rồi. Chứ cô thấy đấy, tôi chỉ nói là đám u linh tập trung nhiều ở đây thôi chứ chẳng nói chúng gây phiền toái gì cả. Với lại lỗi là do cô đã bất cẩn làm rơi ngọn đèn, đúng chứ? Dường như cô có khả năng thao túng u linh nhưng khi bị mất ngọn đèn lại thì lại không thể nữa nhỉ?”
“Không phải… tôi đâu có biết thao túng u linh…”
“Vậy từ nãy giờ cô chỉ muốn lấy cái đèn thôi chứ gì? Nếu cô không nói ra lý do thì thứ lỗi, tôi không thể đưa nó cho cô được.”
“Uuuuu…hu hu.”
Và thế là cô gái tên Youmu bắt đầu kể về sự tình của mình.
Cô nàng hiện đang sống và làm việc trong một dinh thứ khá lớn ở Minh Giới. Cô được chủ nhân phó thác cho việc trông coi món bảo vật quan trọng chính là chiếc Nhân Hồn Đăng đây. Nhưng cô lại bất cẩn đánh rơi trên đường đi. Tiếp xúc với cô nàng nãy giờ là đủ thấy chuyện này xảy ra cũng chẳng có gì để bất ngờ rồi.
Khi cô nhận ra mình đã làm mất nó, nhưng lại chẳng nhớ đã làm mất ở đâu, và cô thì chả biết nên bắt đầu thế nào vì không dám báo với chủ nhân. Thế là cô quyết định tìm kiếm nó trong những khoảng thời gian nghỉ, nhưng không tiến triển mấy nên cô cũng dần quên nó luôn. Chẳng có gì để bất ngờ lắm.
“Đến cuối cùng, cô Yuyuko biết được… và nổi trận lôi đình với tôi.”
“Có gì lạ đâu? Chuyện rõ như ban ngày thế mà.”
Không biết người chủ nhân đó giận là vì Youmu làm mất cái đèn hay là vì không báo lại cho cô ấy ta? Tôi thắc mắc liệu Youmu có nghĩ đến chuyện đó không nhỉ?
“Cô Yuyuko nói rằng ngài ấy có thể làm Nhân Hồn Đăng sáng lên bất kể nó đang ở đâu, và tôi chỉ việc đi tìm chỗ nào có nhiều u linh tập trung mà thôi.”
Nếu cái cô Yuyuko kia có thể thắp sáng Nhân Hồn Đăng ở bất cứ đâu thì chắc cô ấy cũng sẽ biết nó ở đâu chứ. Có chắc rằng liệu cô ấy chỉ có thể “thắp sáng” thôi không? Chắc chắn cô Yuyuko kia chỉ muốn cô nàng này chạy loanh quanh để tìm đèn mà thôi. Vậy ra cuối cùng lý do cô nổi giận với Youmu là vì cô nàng đã giấu chuyện làm mất chiếc Nhân Hồn Đăng ha.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, đầu tiên là tôi nhặt được chiến đèn, sau đó phải sống trong cảnh xunh quanh toàn u linh và hứng chịu cái lạnh thấu xương, và giờ thì bị cái cô Yuyuko kia lợi dụng để dạy cho cô nàng này một bài học nhớ đời.
“Tôi thấy cô có vẻ rất nhẹ lòng sau khi tìm thấy thứ cô cần… Nhưng cô thấy đấy, chiếc Nhân Hồn Đăng này bây giờ đã trở thành ‘thương phẩm’ rồi. Tôi không thể cho không được. Với lại tiệm của tôi vẫn chưa đến giờ mở cửa. Tuy nhiên tôi có thể đặc cách cho cô lần này.”
“Sao cơ? Không được! Mau trả lại đây…”
“Rất tiếc, rất tiếc. Tôi đã để mắt đến giá trị của chiếc đèn này ngay khi tôi tìm thấy nó rồi. Quả thực đồ từ Minh Giới không phải thứ dễ tìm, nhỉ? Nên ắt hẳn phải có một cái giá tương xứng…”
Cốc, cốc.
“Chào! Ây da, tối qua ở đây tuyết rơi dữ lắm hay sao vậy?”
Cánh cửa tiệm chợt mở ra, bước vào là cô nàng Marisa “kị lạnh”.
“A, Marisa đó à? Mở cửa khẽ thôi, nguy hiểm lắm đấy. Coi chừng đống tuyến trên mái nhà đổi cái ào bây giờ.”
“Hả? Trên mái nhà còn chút tuyết nào đâu. Mà kể cũng lạ thật ha.”
“Sao lại lạ?”
“Vì em thấy trên đời làm gì có chuyện anh lại tự mình dọn chúng xuống cơ chứ. Anh đâu phải là loại người thích động chân động tay nhiều, nhỉ?”
Một khoảng thời gian tuyệt vời đã trôi qua kể từ khi cô nàng kia đến tiệm vào sáng hôm nay. Nếu tuyết còn rơi thì chắc chắn mái nhà sẽ tiếp tục được phủ sắc trắng của mùa đông. Tuy nói vậy thôi chứ vẫn còn kha khá tuyết đang chờ được dọn đấy.
“À, do tôi gặp được con người tốt bụng này này, chính cô ấy đã giúp tôi dọn tuyết trên mái với quanh tiệm.”
“Hừm… Hở? Kia là Youmu à? Cô ấy đến đây thì đúng chuyện lạ đó. Cơ mà chẳng phải trong tiệm đã đủ ấm rồi hay sao? Mắc gì cứ phải ôm cái máy sưởi suốt thế?”
Cô nàng vừa giành cả buổi sáng để dọn tuyết hộ tôi đang mất hết sức sống như sắp thành nước đá đến nơi.
“Ôi, mọi bộ phận trên cơ thể tôi cùng nhau đóng băng hết rồi… Cô thực sự là bạn của gã chủ tiệm thâm độc này sao, Marisa?”
“Đúng đó, anh ta đúng là một con người thâm độc, nhỉ?”
“Chuyện này thì tôi không bỏ qua được đâu đấy. Thâm độc gì? Cô đến tiệm tôi mua đồ rồi nói trong tay chẳng có một đồng, đúng chứ? Lối sống như vậy là không có chỗ đứng trên đất Ảo Tưởng Hương đâu nhé.”
“So với Minh Giới thì Ảo Tưởng Hương đúng là khắc nghiệt thật mà…”
“A ha ha, không phải vậy đâu! Chỗ này coi vậy mà sống thoải mái lắm à nha. Tôi cá là cô vừa để Kourin lừa một vố rồi bị bắt đi xúc tuyết chứ gì?”
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác trước giờ cô nàng Youmu đáng thương này thường xuyên bị Reimu và Marisa buôn lời trêu ghẹo như thế. Có lẽ là vì sự thiếu chín chắn và nghiêm túc thái quá của cô. Nhưng đối với tôi thì việc xúc tuyết là cái giá quá rẻ cho bài học cuộc sống quý giá này rồi.
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 73-78: Chương 12 Trang xx Lời bạt Chương 12 |
Trang 79-88 | Trang 90-98: Chương 14 | > |
- ↑ Bắt nguồn từ câu 蛍の光、窓の雪 (Tiếng Nhật: Hotaru no hikari, mado no yuki, tiếng Việt: “ánh sáng của đom đóm, tuyết đọng trên cửa sổ”), câu này nằm trong bài hát Auld Lang Syne bản tiếng Nhật. Ngoài ra, vế “tuyết đọng trên cửa sổ” cũng được hiểu là cố gắng học tập trong nghịch cảnh. Bắt nguồn từ giai thoại về một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc vào thời nhà Minh, tên ông là Trần Tử Long (陈子龍), vì xuất thân từ gia đình nghèo không có tiền mua đèn hay nến, nên ông đã phải học bài dưới ánh trăng phản chiếu lên tuyết đọng trên cửa sổ vào những đêm đông.