Curiosities of Lotus Asia/Chương 10

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Curiosities of Lotus Asia

< Trang 49-54: Chương 9   Trang 55-63  Trang 64-72: Chương 11  >



  • Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.

  Ảo Tưởng Hương đã bắt đầu vào những ngày Thu Phân. Chủ tiệm Hương Lâm Đường, Morichika Rinnosuke lên đường tìm đến vùng đất Vô Duyên Trủng, nơi mà loài hoa Bỉ Ngạn đang nở rộ. Mặc dù lấy lý do là đi thăm mộ, mục đích thực sự đưa anh đến đây chính là vì những món “báu vật” đã vượt qua kết giới. Trong số đó có một khúc xương kì lạ, thứ khiến cho Rinnosuke không giấu được sự hoang mang của mình… Màn trở lại sau một thời gian vắng bóng của loạt truyện chính thức dựa trên sê-ri trò chơi doujin Touhou, Đông Phương Hương Lâm Đường chương thứ 10, bắt đầu!


Đóa Bỉ Ngạn bên bờ Vô Duyên Trủng

 Chất độc màu đỏ đậm từ những đóa Bỉ Ngạn tiết ra khắp nơi, cản trở con đường tôi đang đi. Nơi đây được bao phủ bởi loài Bỉ Ngạn kì lạ, trông xinh đẹp nhưng cũng thật phù du, tựa như chúng vốn thuộc về một bến bờ xa xăm nào đó vậy. Tôi đoán nơi đây có thể được xem là cả bên trong lẫn bên ngoài kết giới, thậm chí tôi còn cảm giác như đang có một thế giới khác nữa cũng đang hòa quyện vào không gian huyền ảo này, quả là một “giao lộ bất khả thi giữa các ranh giới”. Và tất nhiên, vùng đất bí ẩn này chính là một nơi tuyệt vời để tôi tìm những món đồ kì lạ mà tôi chưa thấy bao giờ.


“Nơi đây đúng là một ngọn núi chất đầy kho báu.”


 Cứ mỗi khi trời sang tiết thu phân, tôi luôn ra ngoài để đi thăm mộ. Nhưng nơi tôi đến lại không phải một nghĩa trang bình thường. Mà đó là nơi yên nghỉ của người không có thân bằng quyến thuộc ở Ảo Tưởng Hương, hay những cái xác vô danh không ai rõ tên rõ họ. Đúng vậy, nơi tôi đang đến chính là Vô Duyên Trủng.


 Rốt cuộc vì lý do gì mà một nơi như Vô Duyên Trủng lại tồn tại trong Ảo Tưởng Hương vốn là một nơi có số lượng con người rất ít? Bởi vì đây là kết quả của sự cân bằng giữa yên quái và con người. Không còn con người nào có thể tiêu diệt hoàn toàn yêu quái, với lại hầu hết yêu quái bây giờ cũng không còn ý định tấn công con người nữa. Nếu một trong hai bên tăng lên hoặc giảm xuống, thì một vấn đề lớn không thể lường trước sẽ xảy đến với Ảo Tưởng Hương.


 Khi một cái xác bị bỏ lại ở đâu đó, chúng thường trở thành thức ăn cho yêu quái. Và tất nhiên để những yêu quái ăn xác đi khắp nơi như vậy chắc chắn là một chuyện không hề hay ho gì rồi, vì nó có thể khiến dịch bệnh lây lan, không tốt cho con người. Hơn nữa, con người sau khi chết cũng có thể trở thành yêu quái, dẫn đến việc người giảm quái tăng, trạng thái cân bằng hiện tại chắc chắn sẽ bị hủy hoại.


 Vì lý do đó, trong khoảng thời gian gần đây đã không còn hiện tượng các bộ di hài bị bỏ lại khắp Ảo Tưởng Hương nữa. Họ được tập trung lại nghĩa trang để tiến hành hỏa táng, phần còn lại sẽ được để tại đây. Vậy nên Ảo Tưởng Hương, người chết chỉ có thể bỏ lại thân xác để trở thành một u linh mà thôi.


 Đương nhiên xác của người không có thân bằng quyến thuộc cũng sẽ được hỏa táng và chôn tại nơi này. Còn về lý do tại sao tôi lại đến đây thì không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi thương tiếc cho những cái xác vô danh kia chứ còn gì nữa. Chắc chắn không phải là vì để tìm mấy thứ đồ “siêu hiếm” được để chung với những cái xác vô danh kia đâu. Thật đấy.


 Phải, hầu hết những cái xác vô danh không thân bằng quyến thuộc đó đều đến từ bên ngoài Ảo Tưởng Hương. Bức tường giữa Vô Duyên Trủng và Minh Giới thực sự rất mỏng, nên có thể nói nơi này cũng khá gần với thế giới bên ngoài. Vì lẽ đó mà con người, u linh, và cả những món đồ bí ẩn đều xuất hiện tại đây.


“Tạ ơn trời, chất độc từ đám Bỉ Ngạn tiết ra khắp nơi ở bên kia nên bên đây chưa bị sao cả. Nhờ vậy mà mới có một núi kho báu như thế đấy.”


 Một cái muôi không đáy, hay một chiếc nhân hồn đăng có thể phát ra ánh sáng của u linh. Tất cả đều là những món đồ rất thú vị mà tôi tìm được tại Vô Duyên Trủng này. Không biết chúng đến từ thế giới bên ngoài hay từ Minh Giới nhỉ? A hèm, để tránh các bạn hiểu lầm, tôi sẽ chỉ nói mấy điều cần thiết thôi, vốn dĩ tôi đến đây đâu phải để nhặt kỳ trân dị bảo gì, tôi đến để cầu nguyện cho những con người vô danh đang yên nghỉ đấy chứ. Tôi chỉ xem mấy cái món đồ ngoại giới mà tôi thu thập một cách điên cuồng kia như quà đáp lễ cho việc cầu nguyện thôi, nên tôi nhặt chúng về cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.


 Tuy nhiên, cái tâm trạng vui sướng của tôi khởi lên chưa được bao lâu thì lại bị dập tắt bởi một sự cố bất ngờ đến mức cả tôi cũng không biết đường giải thích.


 Khi đếm số hài cốt bị hỏa táng, tôi nhận ra số lượng xương với số lượng tử thi trước khi hỏa táng không đồng nhất. Không phải vì số lượng xác chết đã tăng lên. Bằng cách nào đó mà chỉ có duy nhất một phần cơ thể vượt qua số lượng tử thi thôi. Thật ra thì chuyện này cũng bình thường nếu thân nhân của họ không đến đây lấy cốt, nhưng sao tôi cảm thấy…


“Có nhiều cái xác vô danh đến vậy sao, anh Rinnosuke?”


 Tôi trở về cửa tiệm Hương Lâm Đường trong khi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho bí ẩn không lời giải đáp kia. Nhưng trong khi người chủ tiệm tôi đây đi vắng, một vu nữ luôn luôn ích kỷ và cô ma pháp sư thường thường ích kỷ đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp vào tiệm của tôi, tự nhiên như ở nhà đến vậy luôn? Mà thôi, lúc nào mấy đứa này chả thế.


“À, mấy cái xác vô danh đó chủ yếu là người từ ngoại giới. Trong Ảo Tưởng Hương ít ai không có người thân hay bạn bè lắm, em cũng biết mà, Reimu. Dù gì thì nếu người từ ngoại giới có trốn khỏi miệng bọn yêu quái thì vẫn bị lạc đường đến chết thôi, nên Vô Duyên Trủng thường sẽ là nơi tập trung để chôn những cái xác vô danh như họ đấy.”


“Anh đang cầm mấy thứ linh ta linh tinh gì thế? Mà anh lúc nào cũng thích nhặt nhiều thứ kỳ quặc nhỉ, Kourin?”


 Marisa thắc mắc. Có vẻ như cô nàng để ý đến thứ tôi thu thập được hơn chuyện chính.


“Cái này à? Chúng rơi ra cạnh mấy cái xác ở Vô Duyên Trủng.”


“Trộm mộ, hả?”


“Thì ra là trộm mộ. Sợ quá sợ quá.”


“Trộm mộ gì? Chúng có phải đồ cúng đâu. Ai lại đi dâng đồ cúng ở Vô Duyên Trủng chứ? Chắc chắn những món đồ này đã bị mấy kẻ vô lại nào đó vứt đi rồi vô tình trôi dạt vào đấy thôi.”


“Thế không phải là rác sao? Rồi ai mua?”


“Tôi có định bán chúng đâu. Ít nhất không phải bây giờ.”


 Việc rác trở lại thành một thứ hữu ích chỉ là vấn đề thời gian thôi. Giống như vòng sinh tử luân hồi vậy.


 Để tránh bàn luận xa hơn về vấn đề này, tôi quyết định đổi chủ đề, tốt hơn là có liên quan đến mảnh xương thừa bí ẩn mà tôi đã mang về đây.


“Nhắc mới nhớ, Reimu… Dạo này Ảo Tưởng Hương có dị biến lớn nào không?”


“Ừ thì, có. Nó đúng là một dị biến khá lớn, nhưng cũng chả đáng để tâm lắm đâu.”


“Quả nhiên em lúc nào cũng chẳng phân biệt được chuyện lớn nhỏ ra sao hết… Mà thôi sao cũng được, nghe này, thực ra thì có vài chuyện lạ đã xảy ra…”


 Tôi cố gắng giải thích cho hai đứa nó về mảnh xương đang khiến tôi khá bận lòng.


“Hả… Gì cơ? Bộ anh đang muốn ăn sushi à?”[1]


 Marisa lại nói mấy câu vô tri nữa rồi, nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa.


“Thật sao? Một mảnh xương bị thừa à…”


“Ừm hửm. Đây, xem thử đi.”


“Ặc, anh mang cái thứ này về đây làm gì vậy?”


“Đây là xương cánh tay phải…, đúng không? Còn vào hồi tiết xuân phân, tôi cũng nhặt được một mảnh xương thừa, nhưng là chân trái…”


“Đừng nói là anh tính tập hợp nguyên phần nửa phải của cái cơ thể này bằng cách nhặt từng mảnh đấy nhé.”


 Reimu lên tiếng.


“Tất nhiên là không rồi. Hơn nữa, nếu tôi có ý định đó thì tôi nên đi tìm toàn bộ luôn chứ sao lại chỉ dừng ở phân nửa vậy?”


“Chậc, thật ra em cũng không biết. Mà chẳng phải đám người chết đó đa số đều đến từ ngoại giới à? Nếu có chuyện lạ xảy ra thì ắt hẳn đó chỉ là chuyện của thế giới bên ngoài thôi đúng không?”


“Thân là vu nữ mà lại gọi tử thi là ‘đám người chết đó’ sao? Nghe buồn cười thật đấy, Reimu.”


 Marisa châm chọc.


“Có lẽ vậy, nhưng tôi đang thắc mắc tại sao một cái xác lại chỉ trôi dạt từng mảnh vào Ảo Tưởng Hương chứ không phải toàn bộ… Mong rằng không có người đứng đằng sau đang âm mưu làm điều gì đó xấu xa ở thế giới bên ngoài.”


“Nhưng mảnh xương này… Em khá chắc là nó không phải xương người đâu ạ.”


 Reimu lại bắt đầu nói mấy chuyện huyền bí nữa rồi.


“Cậu nhìn kiểu nào vậy? Chẳng phải đây rõ ràng là xương người sao? Thế cậu nghĩ đó là xương con gì?”


“Chỉ là… Tớ không cảm nhận được dấu hiệu của linh hồn từng tồn tại bên trong nó khi chủ thể còn sống.”


“Hả? Giờ tớ mới biết cậu có khả năng đó đấy, Reimu.”


 Marisa không giấu được vẻ ngạc nhiên.


“Sao lại không? Dù gì thì tớ cũng là vu nữ mà.”


 Ngày hôm sau, tôi trở lại Vô Duyên Trủng. Đương nhiên là để cầu nguyện tiếp rồi.


 Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể giải mã bí ẩn về mảnh xương thừa hôm qua. Mà ngược lại, mọi chuyện lại càng trở nên phức tạp hơn sau buổi bàn luận của chúng tôi. Và như mọi khi, tôi sẽ không để tâm quá nhiều vào những chuyện tôi không thể hiểu, thay vào đó tôi sẽ ném nó ra khỏi trí nhớ của tôi – Quả là một năng lực tuyệt vời khiến cuộc sống dễ dàng hơn… Mặc dù tôi vẫn muốn…


“Hừm… Không ngoài dự đoán, nhưng cũng bất ngờ thật đấy.”


 Ôi chà. Xem ra tôi cũng bị cách nói chuyện của Reimu ảnh hưởng rồi.


 Chuyện “không ngoài dự đoán” là hôm nay tôi lại tìm thấy thêm một mảnh xương thừa nữa. Còn chuyện “bất ngờ” thì… cái tôi nhặt được vẫn là xương tay phải, giống y như ngày hôm qua. Thấy vậy nên tôi tiếp tục tìm kiếm xung quanh xem có thấy thêm mảnh xương tay phải nào nữa không.


“Hôm nay chắc đang trong tuần “tay phải phân” ha.”


 Kỳ lạ thật. Nếu đây đúng là xương của người ở thế giới bên ngoài, thì ắt hẳn ngoài kia có rất nhiều người bị mất cánh tay phải. Nhưng không, chuyện này không thể nào xảy ra được. Kể cả khi bị mất đi cánh tay phải trong một tai nạn, mối liên kết chặt chẽ giữa cơ thể và cánh tay sẽ không hoàn toàn bị đứt. Thậm chí trong trường hợp nó thực sự bị đứt lìa ra, cánh tay sẽ tiếp tục kêu gọi cơ thể ban đầu của nó, và cơ thể đó cũng sẽ tin rằng nó vẫn còn cánh tay. Cơ thể con người giống như một quần thể sống vậy, mỗi bộ phận đều mang trong mình linh hồn của riêng nó, bất kể trạng thái vật lý của chúng.


 Lúc này, tôi bắt đầu nghĩ đến việc kết giới xung quanh Ảo Tưởng Hương đã ảnh hưởng đến mọi thứ bên trong thế nào, hay cụ thể hơn là kết giới đó đã ảnh hưởng đến “tư tưởng” của mọi người ra sao. Nếu một bức tường hữu hình là “một rào cản sẽ chặn thể xác vật lý đi qua” thì kết giới này lại là “một rào cản sẽ chặn những ý nghĩ trong tâm trí đi qua”. Vượt qua kết giới, hay nói cách khác là thần ẩn, xảy ra khi con người đi vào một trạng thái tinh thần cụ thể nào, hoặc khi nhận thức đang trong tình trạng mơ hồ, và rồi toàn bộ thân thể sẽ vượt qua kết giới. Còn về cánh tay phải này, chỉ có một mình nó qua được kết giới, có nghĩa là nó có tâm trí riêng biệt với phần còn lại của cơ thể. Một con người có cơ thể và cánh tay có thể tự do di chuyển theo ý của nó sao? Tôi chẳng dám tin trên đời lại có một người như vậy, mà nhiều người thì lại càng không thể. Có lẽ Reimu đã nói đúng, đây chắc chắn không phải tay của con người.


 …Mà nói gì thì nói, cái xương này đúng là đẹp thật. Tôi không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào xuất hiện từ những khó khăn mà con người gặp phải trong cuộc sống hằng ngày trên mảnh xương này cả. Tuy nó to như xương người trưởng thành, nhưng lại trông giống như xương của một đứa bé. Con người có thể lớn lên một cách hoàn hảo thế sao? Liệu ngoài kia có người thực sự lớn lên mà không gặp bất kỳ khó khăn nào à?


 Trong khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, tôi đưa mắt sang nhìn những đóa Bỉ Ngạn với những cánh hoa màu đỏ đang vươn mình xòe rộng. Phần cuống của chúng không hề có lá. Đúng vậy, loài hoa kỳ lạ này mọc thẳng từ dưới đất lên, nâng cao đóa hoa màu đỏ thẫm tuyệt đẹp của nó. Không có lá, mang trong mình độc tố, đơn độc vươn lên giữa sương gió, quả là một hoa thích hợp cho một nơi mà những con người không ai biết tên biết họ kia yên nghỉ. Nét đẹp cô đơn chốn này vốn đã khiến tôi ấn tượng từ rất lâu rồi… và bây giờ lại có cánh tay phải bị đứt lìa ra khỏi phần cơ thể của ai đó. Đầu tôi chợt tự tưởng tượng ra khung cảnh những cánh tay mọc thành từng hàng như đám hoa Bỉ Ngạn kia, nghĩ thôi mà đã lạnh xương sống rồi.


“Thế chuyện gì đang xảy ra với cái đống tay phải được sản xuất hàng loạt đó vậy?”


 Khi trở về, tôi thấy một Reimu luôn luôn ích kỉ và một Marisa thường thường ích kỉ đang chờ đợi tôi bên trong tiệm.


“À, nó đây.”


“Tìm thấy thêm xương ở đó không có nghĩa là anh phải mang chúng về đây đâu ạ.”


 Reimu lên giọng, trong khi đang nhâm nhi tách trà trên tay và thưởng thức cái bánh gạo.


“Hừm… Có một số chuyện làm tôi thấy hơi lo.”


 Tôi tiến vào phía gian trong của tiệm và so sánh mảnh xương tôi nhặt được hôm qua với cái tôi nhặt được ngày hôm nay.


“Chuyện gì làm anh thấy lo? À, em không có lấy bánh gạo trên cái kệ đó đâu. Cái bên trái mới đúng.”


 Tôi lo chuyện đó làm gì trời. Dù sao thì mấy cái bánh gạo tôi để trên cái kệ gần chỗ Reimu cũng chẳng phải loại đắt tiền. Với lại Reimu có bao giờ lựa chọn đâu, vì em ấy lúc nào cũng biết thứ đồ tốt nhất tôi có là gì mà. Chờ đã, vậy nghĩa là mấy cái bánh gạo Reimu đang ăn đó…


“…không, khoan. Tôi không có lo chuyện bánh gạo! Về mấy cái xương cơ.”


 Nghe thấy tôi nói vậy, Marisa đặt quyển sách đang đọc xuống, biểu cảm tỏ rõ vẻ không vui.


“Thôi, thế là đủ rồi. Nếu ông anh muốn ăn tới vậy thì hôm nay để em đi nấu là được chứ gì?”


 Marisa lên tiếng, rồi đi tuốt vào nhà bếp.


 Ôi chà, mặc dù tôi không biết chuyện gì đã khiến Marisa cảm thấy không vui như thế, nhưng chắc lại chuyện nào đó đơn giản như mọi khi thôi, tôi hiểu em ấy quá rồi. Nếu cô nàng tự nguyện vào bếp thế kia thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu… Khoan đã, chúng tôi đang nói về mấy mảnh xương mà.


Rồi sao? Anh Rinnosuke, mấy mảnh xương này làm anh bận lòng chuyện gì?


“À, tôi nhận ra sau khi so sánh phần xương tay phải tôi nhặt được hôm qua với cái tôi nhặt được hôm nay, nếu em nhìn kĩ sẽ thấy… chúng giống nhau đến từng chi tiết. Kể cả xương của một cặp song sinh cũng không giống nhau thế này. Trông như là bản sao vậy.”


“À rồi, vậy chỗ nào làm anh thấy lo lắng đâu?”


“Em chưa hiểu à? Nói đơn giản thì tôi nghĩ hai cái tay phải này đều là từ cùng một người đấy.”


“Vậy hả? Thần bí thật, nhưng bình thường mà.”


“Rồi câu trả lời vô nghĩa đó có giúp được gì cho tôi không?”


 Reimu khẽ đặt tách trà xuống, bỏ cuộc rồi à?


“Không phải anh nói chúng đến từ thế giới bên ngoài sao? Mấy chuyện xảy ra ngoài kia đâu có liên quan đến em. Với lại em cũng đâu có biết ở đó đang có chuyện gì. Biết đâu mấy cái tay này đến từ một con người có sáu cánh tay thì sao?”


“Kể cả đó là một người có sáu cái tay đi chăng nữa thì việc chỉ có phần tay là vượt qua được kết giới không phải rất bất thường sao? Với lại kết giới đó cũng thuộc phạm vi quản lý của em mà nhỉ? Tôi tưởng em biết rằng người bình thường không thể làm cho một phần cơ thể qua được kết giới như thế này được, chắc chắn là dấu hiệu của yêu quái. Dù gì thì kết giới đâu chỉ đơn giản là một bức tường.”


“Thật à? Nghe cũng thú vị đấy.”


“Đúng vậy, thực sự rất…khoan đã. Em có thật là vu nữ không thế?”


“Em có một người quen cũng có khả năng vượt qua kết giới chỉ với một phần cơ thể mà chẳng gặp trở ngại gì…và đương nhiên cô ta không phải con người rồi.”


“Thì nãy giờ tôi đang nói vậy chứ đâu. Con người làm gì có khả năng đó. Mà người ta hay gọi chúng là gì ấy nhỉ? Dị vật lạc chỗ chăng?”


 “Sai rồi!” là câu bác bỏ mà tôi nghe được từ Marisa. Chờ đã, cô nàng đang chuẩn bị bữa ăn trong bếp mà, nếu vậy thì chắc tôi đang tưởng tượng thôi.


“Cánh tay này trông giống một vật nhân tạo hơn. Với lại em không thấy nó có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy việc từng có một linh hồn tồn tại bên trong nó cả… Nên em không nghĩ ra nó đã tự mình di chuyển và sống như một cá thể đâu.”


 Reimu đặt cái bánh gạo xuống, và cầm mảnh xương lên, đây cũng là lần đầu cô nàng chạm vào nó đấy. Tay kia vẫn giữ tách trà, tóm lại, Reimu đơn giản chỉ là đổi bánh gạo thành mảnh xương thôi. Mà tôi thấy em ấy như đang để tâm trí đi du lịch ở đâu ấy, chắc không cắn nhầm khúc xương đâu nhỉ.


“Chúng đều không có bất cứ cảm xúc nào con người, đúng chứ? Nhờ vậy nên nó mới có thể vượt biên được. Giống như mấy món đồ kỳ lạ hay bị trôi dạt vào đây ấy. Tuy nhiên, đây chắc chắn là một thể sống, không thể sai được. Tôi thấy nó giống như một con người đang tồn tại trong hình dạng một cánh tay phải vậy. Chỉ mình bằng “đôi mắt” này thôi cũng đủ thấy nó là một con người rồi. Vì vậy nên khi dựa trên giả thuyết đó…”


 Tôi dừng lại giữa chừng, trong suy nghĩ của tôi đang hiện ra mấy chỗ kỳ lạ giống như một nhà máy hay phòng thí nghiệm, nơi mà các cánh tay người giống hệt nhau được sản xuất hàng loạt như một loại công cụ. Chờ đã, tôi đang tưởng tượng cái quái gì thế này, đây đúng là một sự xúc phạm đối với sự sống thiên liêng. Sao mà tôi có thể nghĩ rằng con người sẽ làm những chuyện ngu ngốc tới như vậy được cơ chứ?


“Em chỉ mong rằng đám người ở thế giới bên ngoài kia sẽ không làm một chuyện như vậy thôi.”


 Đúng ý tôi luôn.


“Nhưng từ trước đến nay anh là người kiếm sống bằng những thứ công cụ trôi dạt vào đây từ thế giới bên ngoài mà nhỉ? Với lại anh lúc nào cũng là người huyên thuyên về sự tiến bộ ở ngoài đó nữa, đúng không?”


“Cơ thể của một vật sống…chúng không phải công cụ. Cửa tiệm của tôi sẽ không thực hiện bất cứ giao dịch nào có liên quan đến chúng đâu.”


 Một hồi lâu sau đó, không ai nói một lời nào, cả cửa tiệm rơi vào tĩnh lặng. Reimu thì cứ tạo ra cái âm thanh chóp chép như thế đang nhai thứ gì đó. Tôi bất chợt nhìn về phía cô nàng, vì theo ấn tượng của tôi nãy giờ thì chắc chắn Reimu vẫn đang cầm khúc xương, nhưng khi tôi xem kĩ lại thì mới nhận ra trên tay em ấy lúc này đang là cái bánh gạo. Ôi trời, hóa ra là cái bánh gạo thật. Nhưng nói gì thì nói, sắp đến bữa tối rồi mà ăn thế kia có ổn không vậy?


“Tới đây tới đây. Em làm đúng thứ anh muốn luôn, Chirashizushi đàng hoàng nha.”


 Marisa từ trong nhà bếp bước ra, gương mặt tỏ rõ vẻ hứng khởi.


“Chirashizushi hả? Hôm nay ăn sang dữ vậy. Bảo sao em cứ cắm rễ trong bếp suốt từ nãy đến giờ. Mà khoan. ‘thứ tôi muốn’ là sao?”


 Marisa trưng ra cái vẻ mặt như đang chế giễu.


“Gì cơ? Ông anh đã lảm nhảm về nó trong suốt ngày hôm qua rồi còn gì. Rõ ràng là anh đang muốn ăn sushi, không phải sao?”


 Cô nàng giải thích thế đấy.


“Anh có nói vậy mà.”


 Reimu tiếp lời trong khi trên miệng vẫn còn cái bánh gạo.


“Cả em cũng vậy sao? Reimu… Bộ tôi có nói thế thật à?”


“Em loay hoay trong bếp nãy giờ là vì em không tìm được cái quạt nào để làm nguộn cơm giấm hết á. Em phải ngồi quạt bằng cái nón, nhưng mà cũng chả ra miếng gió, mệt chết đi được.”


 À, hiểu rồi. Hèn chi hồi nãy tôi cứ nghe Marisa huyên thuyên “Sushi! Sushi!” lúc em ấy còn trong bếp.


“Gì nữa đây? Mọi người mau ăn đi, chirashi sushi nguội hết bây giờ.”


“Không phải cậu vừa thừa sống thiếu chết để làm nguội nó sao?”


 Reimu cất giọng, đặt cái bánh đang ăn dở lên kệ.


“Sushi hả? Em chơi chữ tệ thật đấy, Marisa.”


“Hừm. Em không muốn bị nói vậy bởi người đã đem xá lợi của ai đó từ phương trời nào về đây đâu ạ. Sau khi người ta chết, họ sẽ thành u linh. Xương chỉ còn là cái vỏ trống rỗng mà thôi. Nếu anh thắc mắc chuyện gì thì đi mà hỏi đám u linh ấy. Còn nếu muốn xá lợi thì cơm tẩm giấm là đủ rồi, nhá?”


“Ôi chà, vậy là nhờ tôi đem những mảnh xương đó về nên tôi mới được đãi một bữa tiệc bất ngờ thế này à. Không biết đây có phải là phần thưởng cho lòng tốt muốn đến thăm mộ ở Vô Duyên Trủng của tôi không nhỉ?”


“Gã trộm mộ mà cũng nói được câu đó sao?”


“Ồ, ngon đấy chứ. Mà Rinnosuke, anh phải rửa tay rồi mới được ăn. Trên tay anh chắc đang dính đầy độc Bỉ Ngạn trên đó á.”


“Được thôi. Nhưng em cũng đã chạm vào mảnh xương đó nhỉ? Thế em rửa tay chưa vậy?”


“Đương nhiên là rồi.”


“Tôi thấy em ở đây nãy giờ chứ có rời đi đâu?”


“Marisa, cậu lấy cho tớ thêm ít trà được không?”


“Nữa hả? Vừa nãy cậu mới uống rồi mà.”


 Nhờ món sushi của Marisa mà cửa tiệm một lần nữa được trở lại bầu không khí huyên náo vốn có. Hay đúng hơn là ồn ảo nhỉ. Vốn dĩ tôi ‘hoàn toàn’ có thể chấm dứt những thắc mắc xung quanh mảnh xương kì lạ kia bằng năng lực đặc biệt của mình. Trong căn bếp phía sau tiệm, dòng nước nhẹ nhàng chảy qua đôi tay tôi, rửa trôi đi chất độc của loài hoa kì lạ ấy. À không, có lẽ từ ngày mai trở đi, hoa Bỉ Ngạn sẽ không còn là một loài hoa có vẻ ngoài kì lạ nữa, mà sẽ trở thành một loài hoa biết tự mình vươn mình lên khỏi nền đất, trông thật đầy kiêu hãnh và xinh đẹp.

< Trang 49-54: Chương 9   Trang 55-63  Trang 64-72: Chương 11  >

  1. Một cách chơi chữ giữa 2 từ 舎利 (Hán Việt đọc Xá lị hay xá lợi, tuy nhiên, trong trường hợp này, từ xá lợi được hiểu theo nghĩa là xương của người chết nói chung) và シャリ (Cơm tẩm giấm dùng trong món sushi, theo tiếng Nhật cũng là shari). Danh từ xá lợi trong phát âm tiếng Phạn là "śarīras/śarīraḥ" (शरीरस्/शरीरं), nghĩa là “thân thể”, trong khi đó danh từ số nhiều của từ này lại mang nghĩa chính là “xương cốt, tử thi”. Từ “śarīras” đã bị đổi thành “shari” sau khi du nhập vào Nhật Bản. Vào thời Edo, người ta cũng bắt đầu gọi món cơm tẩm giấm dùng trong sushi là “shari”, có lẽ là vì màu trắng và mùi hương đặc trưng của nó đã khiến họ liên tưởng đến xương.