Curiosities of Lotus Asia/Chương 9

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Curiosities of Lotus Asia

< Trang 44-48: Chương 8   Trang 49-54  Trang 55-63: Chương 10  >



  • Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.

  Cơn mưa rào bí ẩn đột nhiên trở thành trận giống tố dữ dội. Và Marisa đã vô tình ghé thăm tiệm của tôi trong trạng thái ướt như chuột lột. Cô lẩm bẩm vài câu cộc lốc ám chỉ Rinnosuke là nguyên nhân của hiện tượng thời tiết bất thường này. Nhưng sự thật thì luôn luôn chỉ có một… Phần thứ hai của “Gian nhà mùa mưa hạ”, bắt đầu!


Gian Nhà Mùa Mưa Hạ (Nửa sau)[1]

 ――Bùm! Rắc, rắc… Đùng!


“Này! Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng trận giông này không bình thường chút nào!”


Tôi không lạ gì cái thói thích phá cửa xông vào của Marisa nữa rồi. Mà giờ thì thêm cả cái bộ y phục ướt sũng kia cũng vậy.


“Chuyện gì là chuyện gì? Em đang nói một cơn mưa rào buổi tối mùa hạ thế này là bất thường à?”


“Nói dối! Mưa chỉ toàn rơi ở xung quanh cửa tiệm. Với lại em cũng chưa bao giờ thấy cơn mưa rào buổi tối nào như thế này cả!”


 Thường ngày chúng tôi chào hỏi nhau như vậy đó. Sau màn chào hỏi có chút kỳ lạ kia, tôi kể lại cho Marisa nghe chuyện xảy ra mấy hôm nay, dù gì thì nói dối cô nàng lúc này cũng chả có ích gì.


“Thật là. Nếu muốn thì em có thể thổi bay trận mưa phùn này ngay lập tức cho anh luôn, nhưng làm thế thì kiểu gì Reimu cũng sẽ nổi khùng lên cho mà xem, nên thôi để cho cậu ta tự xử lý vậy.”


“Quan trọng bây giờ là, sao em không lau khô bản thân trước đi? Nếu…”


“'Ướt nhẹp thế này mà ngồi lên đống hàng hóa thì hỏng hết' chứ gì? Biết rồi, biết rồi. Nhưng em bay đến đây mà, nên cũng đâu có ướt mấy.”


 Lại còn “Hơn nữa mưa chỉ có quanh tiệm của anh chứ có ở đâu nữa đâu”, nói xong cô nàng tiến đến giật lấy cái khăn rồi tự lau khô bản thân.


 Tôi thì thấy em ướt còn hơn chuột lột luôn đó chứ. Xem ra lý do là vì vùng bị ảnh hưởng bởi cơn mưa bất thường này trở nên rộng hơn tôi nghĩ, hoặc chỉ đơn giản là vì Marisa đã đứng chờ bên ngoài tiệm trước khi vào đây… Nhưng tôi cũng có chút khó tin khi thấy cô nàng lại dễ dàng bỏ qua một dị biến trước mắt như vậy đấy.


 Sau khi tự cảm thấy bản thân đủ khô ráo, Marisa nhảy thoắt lên, ngồi trên một cái chậu để bán. Chà, tự nhiên thật.


“Vậy cuối cùng, anh là người đứng đằng sau hiện tượng kì lạ xảy ra xung quanh tiệm nhỉ?”


“Tôi không biết em đang nói về chuyện gì cả.”


 Tôi biết chứ, chỉ là không thể nói cho em thôi.


 Cửa tiệm của tôi đang phải hứng chịu trận mưa bất thường này. Mà trong tiếng Nhật, chữ “mưa” lại có cùng cách phát âm với chữ “trời”. Trời mưa chỉ mưa xung quanh tiệm, tức là “thiên” đã gặp “hạ” ở đây. Hay nói cách khác, nơi này chính là nơi mang trong mình cả thiên hạ. Nhớ lại thì không lâu trước đây, tôi đã lừa… ý tôi là thương lượng với Marisa để có được một thanh kiếm. Nó không phải là một thanh kiếm bình thường. Mà là “Thanh kiếm Kusanagi”, hay “Thiên Tùng Vân Kiếm”. Một thanh kiếm mang trong mình sức mạnh có thể thống nhất thiên hạ… không, thậm chí còn hơn cả thế nữa.


 Về cơn mưa này, tôi tin chắc đây chính là một điềm lành báo hiệu rằng tôi đã được ông trời chấp nhận. Cá nhân tôi nghĩ khả năng thao túng thời tiết thế này không phải là một việc mà một yêu quái bình thường có thể làm được.


“Ông anh có gì vui mà cười cười hoài vậy? Nãy giờ em có suy nghĩ một chút về trận mưa này. Khả năng cao là do vài con tiên nữ tinh ranh lại bày trò quậy quá đây mà.”


“Hả? Em… Em nghĩ vậy thật sao? Bộ chúng làm trời đổ mưa dễ thế à?”


“Chắc không khó lắm đâu. Ngoài kia cũng có vài yêu quái có thể thao túng cả mùa đấy, mặc dù chỉ trong phạm vi ảnh hưởng nhỏ xíu của chúng thôi. Có lẽ con nào đó biết cầu mưa đang ở đây chăng?"


“Vậy đúng là chỉ mưa ở chỗ này thôi à… Hừm hừm…”


“Kourin? Đừng có bơ em chứ.”


 Cảm giác như vừa một kiếm thống nhất thiên hạ chợt hâm nóng cả người tôi dưới trời mưa lạnh. Nhưng tôi phải giữ kín chuyện này với Marisa mới được. Cô nàng mà biết về bí mật đằng sau thanh kiếm tôi nhận được hôm đó thì sẽ phiền phức lắm.


 Trong khi đó, Marisa cứ bồn chồn không yên, trông ra ngoài cửa sổ với đôi mắt mang rõ vẻ lo âu. Dường như là vì trận mưa như trút nước ngoài kia.


“Reimu sẽ thất bại, rồi từ bỏ để trở về mà đúng không?”


“Ôi chà, mong chờ người khác thất bại thật không giống em chút nào hết đấy, Marisa.”


“Anh nói vậy là sao? Em đến đây chỉ vì em đang chán không có gì làm thôi. Rồi bây giờ tự dưng xảy ra một chuyện giúp giết thời gian tốt thế này ở trước mặt mà anh kêu em ngồi ở không được hả?”


“Nếu thế thì tôi cũng nên nhờ em đi ra ngoài kia điều tra nhỉ? Cả hai đứa muốn thì cùng nhau ra đó điều tra, tôi không phiền.”


“Nói vậy thôi chứ em chả muốn bị ướt như chuột lột lần nữa đâu ạ.”


“Cái đứa này, lý do như vậy là ích kỉ lắm đấy, Marisa.”


 Tôi đúng là người đang gặp khó khăn, nên tôi chắc chắn sẽ rất vui nếu có ai đó giúp tôi điều tra vụ rắc rối này, nhưng tôi cũng không thể thô lỗ mà ép em ấy phải ra tay giúp đỡ được. Với lại cả Reimu và Marisa chấp nhận làm việc này cũng chỉ là vì muốn giết thời gian mà thôi.


 ――Xẹt! Ầmmmmmmm…


“Ây da! Là sấm sét à! Nghe gần lắm đó!”


 Vì mưa chỉ đang rơi xung quanh tiệm nên việc có sấm sét ở khoảng cách gần cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, ngay sau đòn sét đó, cơn mưa lại tạnh ngay lập tức. Giờ thì lạ rồi này.


 Tiếng mưa như tiếng thác đổ dần biến mất, không gian đột ngột trở nên yên lặng như tờ. Tôi còn nghĩ tiếng sấm lớn quá ảnh hưởng đến tai tôi rồi đấy, nhưng tôi đã dẹp ngay cái suy nghĩ đó sau khi nghe thấy Marisa thao thao bất tuyệt vang vọng khắp cửa hàng.


“Ồ, trời hết mưa rồi này. Vậy là cậu ta đã làm được, phải không?”


“Chắc vậy, Reimu mà. Thế mà tôi cứ lo rằng liệu em ấy có gặp chuyện bất trắc gì hay không khi trời đột nhiên nổi điên lên.”


“Nếu là em thì em đã giải quyết mọi chuyện êm đẹp hơn rồi.”


 Marisa bắt đầu bình tĩnh trở lại. Bên ngoài, mùa hè mang theo ánh nắng chói chang phủ lên nền đất ướt át, và không gian bên trong tiệm lại một lần nữa được chìm trong thứ bóng tối thân thương mà nó vốn thuộc về. Ngoài cửa sổ không có lấy một áng mây. Nếu chỉ nhìn thôi thì khó mà nói được nơi này vừa phải chịu một trận mưa to như trút nước. Đương nhiên cả tôi cũng vậy.


 ――Cốc cốc


“Chà, mãi mới xong. Thật là, nếu anh nhờ em xử lý giúp vụ này thì anh chắc là đã chuẩn bị chút trà cho em làm quà cảm ơn rồi chứ nhỉ? Ồ, Marisa cũng ở đây à.”


“Kourin nhờ cậu vậy thôi chứ làm gì có chuyện anh ấy chuẩn bị trà. À đâu có đấy, nhưng mà cho anh ta thôi.”


 Tôi lật đật chạy đi pha thêm trà, còn Marisa thì bình thản nói tiếp: “Dù gì cũng tới trưa luôn rồi, nên chắc hai chúng ta phải ăn cơm ở đây thôi.”


“Sao cơ, ý cậu là tớ làm việc chậm chạp quá đấy à? Nói vậy chứ tớ không phiền nếu cậu là người nấu đâu.”


“Cậu làm việc chậm chạp thật mà. Mà cũng được, nấu thì nấu. Thế bữa nay cậu muốn ăn cái gì?”


 Ôi chà, tôi tưởng đây là nhà của tôi chứ. Nhưng thôi, bỏ qua cho hai đứa lần này đấy.


 Khoan đã, Marisa vừa xung phong nấu ăn, nhưng bây giờ làm gì có nguyên liệu đâu mà nấu? Cũng tại cái trận mưa dài bất thường này nên tôi mới phải cắm rễ trong nhà suốt mấy ngày nay, thành ra bây giờ tôi chẳng còn lấy một chút thực phẩm tươi. Nói vậy thôi chứ tôi nghĩ Marisa sẽ xoay sở được chuyện này. Dù gì thì em ấy lúc nào cũng là người đem nguyên liệu đến đây mà, cho nên tôi hiếm khi dự trự thực phẩm nhiều… Còn bây giờ tôi nên cảm ơn người đã ra tay giải quyết vụ này cho tôi và đưa cho cô nàng cái khăn trước rồi tính. Reimu nhận lấy cái khăn rồi bắt đầu lau khô mái tóc, cũng không quên hối thúc tôi bằng câu “Vậy trà đâu?”


“Biết rồi, không lâu đâu, tôi đang làm đây. Mà Reimu, nguyên nhân đằng sau đám cưới hồ ly này là gì vậy?”


“Hửm? À, có một tiên nữ mùa mưa sống trên gác mái nhà anh. Em mới dọa có chút thôi mà nhóc đó chạy mất rồi. Chỉ có điều em không biết tại sao giữa chừng mưa lại đột nhiên lớn như vậy. Chắc là có ai đó nhúng tay vào rồi.”


 Một tiên nữ mùa mưa sao?


“Một tiên nữ thích quậy phá người khác bằng cách kéo dài mùa mưa ấy. Như anh vậy.”


“Như tôi là sao? Tôi làm gì biết gọi mưa.”


“Em đang nói tên của anh á – 'Rin' nghĩa là mưa dầm – nhỉ?”


“Tên tôi không được đặt với ý nghĩa đó đâu. Rồi sao nữa? Rốt cuộc vì lý do gì mà cô tiên nữ đó lại làm vậy chứ?”


“Do gác mái nhà anh toàn nấm mốc chứ sao, nó thấy sống trên đó thoải mái rồi ở lại luôn. Nó vốn giống với nấm mốc mà[2]. Vậy nên thỉnh thoảng thì anh cũng nên dọn dẹp cửa tiệm của anh đi. Không ai biết được lần sau sẽ có thứ gì ở cùng với anh đâu. A, cảm ơn anh. Ưm~ trà xanh ngon ngon.”


 Ngoài trời là tia nắng chói chang sọi rọi xuống nền đất, kết hợp với những giọt nước còn đọng lại trên lá cây ánh lên một sắc xanh lấp lánh đến mức chói mắt, trông thật thiếu tinh tế. Cơn mưa vẫn còn đó, nhưng chỉ là những hạt nhỏ tí chẳng đủ ướt người tạo nên cảnh sắc vô cùng tráng lệ, mang theo làn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào bên trong không gian tối tăm của tiệm.


 Tôi có thể nghe thấy tiếng của Marisa vọng ra từ phía sau cửa tiệm. Có vẻ như cô nàng đang chuẩn bị bữa trưa.


 “Hết cứu rồi, Kourin. Nguyên liệu của ông anh bị mốc hết trơn. Mưa dài mưa lâu như vậy thì anh phải tìm cách bảo quản chứ. Thôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa, hôm nay chúng ta ăn canh miso với rau luộc vậy. Anh không được phàn nàn đâu nghe chưa?”


 Thì ra là do nấm mốc sao… Tôi nhìn về phía thanh kiếm được đặt làm đồ trang trí trong một góc tiệm, xem ra cái giấc mơ thống nhất thiên hạ của tôi vẫn còn xa vời lắm.

< Trang 44-48: Chương 8   Trang 49-54  Trang 55-63: Chương 10  >

  1. Tên chương đã được đổi thành “Natsu no tsuyu-do” (夏の梅雨堂) trong ấn bản trên sách. Tên gốc của chương là “Natsu no bairin-do” (夏の梅霖堂), có bao gồm chữ Rin () trong tên của nhân vật Rinnosuke (霖之助).
  2. “Mùa mưa” (梅雨, nghĩa là mưa mai hoặc mưa mận) thường được đọc là “tsuyu” trong hệ thống phát âm thuần Nhật, đôi khi cũng được đọc là "baiu" theo hệ thống phát âm Hán Nhật, tuy nhiên, từ “baiu” gốc lại có cách viết khác: 黴雨 (nghĩa là mưa nấm mốc), nhưng vẫn được đọc là “baiu”. Câu “nó vốn giống với nấm mốc mà” của Reimu tức ám chỉ sự đồng âm giữa trong Hán Nhật giữa hai từ này.