Curiosities of Lotus Asia/Chương 7
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 34-38: Chương 6 | Trang 39-43 | Trang 44-48: Chương 8 | > |
- Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.
Rinnosuke cuối cùng cũng đã đồng ý dùng phi sắc kim để sửa lại Lò Bát Quái Cầm Tay của Marisa, với điều kiện chính là cô phải dùng đống kim loại có vẻ vô dụng mà cô đã thu thập để trao đổi. Nhưng sau đó lại tồn tại một sự thật, đó là người chủ tiệm tên Rinnosuke vốn đã có chút hứng thú với đống sắt vụn kia từ trước rồi… Hồi kết của Chương 4, “Lò Lửa Mưa Phùn”, bắt đầu!
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi trước em hay đi thu thập sắt vụn nhỉ. Đến giờ tôi vẫn chưa biết em sẽ dùng nó vào chuyện gì đấy.”
“Kho báu sắt vụn của em đó.”
“Mà nghĩ lại thì chắc em đơn giản chỉ muốn thu thập chúng như mọi khi thôi phải không? Vậy điều kiện của tôi chính là dùng đống sắt vụn đó để trả công cho việc mà em yêu cầu. Thấy sao? Mấy thứ phiền phức như thế mà lại được tính như tiền công, giao dịch này quá lời cho em rồi nhỉ?”
“Không phải em đã nói chúng là kho báu rồi sao? Nhưng đúng là phi sắc kim cũng rất có giá trị…”
“Ô chà, đống sắt vụn đó với các tay mơ mà nói thì không có quá nhiều giá trị đâu, nên có thể nói là tôi làm việc này không công cho em đấy. Với lại cái Lò Bát Quái Cầm Tay đó…”
“Thôi, em không cần anh phân tích chuyên sâu đâu ạ.”
Tôi biết cái tính của Marisa thế nào. Vì tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình mà cô bé lớn lên. Marisa đơn giản là loại người dù có muốn cũng không thể tự mình vứt bỏ đồ đạc được. Mọi thứ mà cô nàng thu thập được cứ theo đó mà chất thành đống không có chút trật tự nào… Giá trị của những món đồ tốt và đồ kém cũng vì thế mà bị đồng nhất với nhau. Mặc dù Marisa bên ngoài trông có vẻ rất do dự trước điều kiện trao đổi của tôi, nhưng chắc chắn bên trong lại đang rất muốn đồng ý ngay. Đương nhiên đây sẽ là một cơ hội tốt để cô nàng dọn dẹp cái đống lộn xộn ở nhà kia, Marisa hình như cũng có nói rằng cô bé sẽ không thể sống tiếp nếu thiếu đi chiếc Lò Bát Quái Cầm Tay này, dù sao thì lý do chính của Marisa khi đến đây là để nhờ tôi sửa nó mà.
“Anh có biết là em đã gặp bao nhiêu kiếp nạn để thu thập được hết đống sắt kia không vậy?”
“Nếu em định tiếp tục giữ chúng bên mình thì bao nhiêu kiếp nạn kia cũng chả để làm gì cả.”
“Mục tiêu của em đơn giản là chỉ muốn thu thập thôi. Có bao giờ em nghĩ đến việc mình sẽ sử dụng chúng thế nào đâu.”
“Thế em đã đạt được mục tiêu đó chưa? Để đống sắt vụn này yên nghĩ ở chỗ của tôi không phải sẽ tốt hơn à?”
“Trông anh đáng nghi quá. Hồi nãy anh có nói phi sắc kim rất hiếm mà nhỉ?”
“Điều kiện như vậy là quá tốt cho em rồi còn gì. Nếu em bỏ lỡ cơ hội này, em không sợ hệ quả sau này của nó ư?”
“Thôi được rồi, cứ theo ý anh mà làm.”
“Việc sửa chữa sẽ mất bốn ngày”, ngay sau khi tôi đặt ra thời hạn, Marisa liền trả lời: “Vậy em sẽ đọc sách trong lúc chờ”, rồi cầm lấy mấy quyển sách mà tôi để bán và rời đi. Chỗ này có phải là thư viện đâu hả con nhóc kia.
Và thế là công việc đầu tiên của tôi sau một khoảng thời gian dài đã bắt đầu. Quả thực này dạo gần đây tôi bị ế cả việc lẫn khách. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, tôi e rằng cái “năng lực giúp hiểu rõ tên và công dụng của những vật chưa được biết đến” này sẽ bị thoái hóa mất. Từ lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể tận dụng được năng lực này ở các cửa tiệm bình thường, tôi đã quyết định mở một cửa tiệm cho riêng mình để buôn bán các món đồ kì lạ và những tạo vật quý hiếm, nhưng mà… mấy cái món đồ kì lạ chỉ có thể thu hút được những kẻ lập dị mà thôi. Với lại cái năng lực này cũng có chút vấn đề… Thực ra dù tôi có biết tên và công dụng của món đồ nào đó, tôi vẫn không biết cách để sử dụng nó. Mà nói gì thì nói, dù sao thì tôi cũng biết công dụng của nó mà, chắc chắn sẽ có lúc tôi tìm được cách sử dụng thôi.
Mùi thơm đáng ngờ của món súp nấm lan tỏa ra khắp căn phòng. Trong lúc đang nấu cái thứ mà tôi chẳng biết là ăn được hay không này thì tâm trí tôi đã nghĩ về chiếc Lò Bát Quái Cầm Tay. Lò Bát Quái Cầm Tay không đơn giản chỉ là một cái lò lửa thông thường, nó đã được tạo ra với nhiều cải tiến ưu việt cùng những tính chất rất đặc biệt. Chẳng hạn như là tạo ra gió từ góc lò phản ứng, từ đó bạn có thể dùng nó để làm mát dưới cái nóng oi bức mùa hè. Hay giữ nó bên mình như một chiếc bùa hộ mệnh và cầu may (chắc thế). Nói chung, nó đã được tích hợp rất nhiều “công dụng” của các đồ vật đến từ thế giới bên ngoài. Và những việc này cũng chỉ là chuyện tôi nên làm để thực hiện yêu cầu của khách hàng với tư cách là một chủ tiệm mà thôi (vì đó chính là sở thích của tôi). Được rồi, vậy tôi sẽ ngay lập tức bắt tay vào việc ngay sau khi ăn xong bữa tối.
Ba ngày sau. Hôm nay quả là một ngày nắng đẹp. Cũng là một ngày tuyệt vời để đọc sách mà không cần thắp đèn.
Cốc, cốc. . .
“Kourin, xong chưa anh?”
“Marisa hả? Xong rồi đây.”
Marisa đã đến, tay mang theo một đống sắt vụn. Mặc dù tôi đã nói rằng phải mất bốn ngày mới sửa xong, và hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba, nhưng cô nàng vẫn đến để lấy hàng. Ôi chà, Marisa là vậy đấy. Đó là lý do mà lúc nào tôi cũng sẽ đặt ra thời hạn dài hơn một ngày.
“Tuyệt, cảm ơn anh. Em để chúng ở đây nhé. Nếu anh mà chưa xong là em sẽ lấy chúng lại hết đó nha.”
“Em không tư cách để nói ra cái câu phàn nàn vô lý đó trong khi bản thân lại đến trước thời hạn cả một ngày trời như thế đâu. Với lại, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi lý do tại sao em muốn lấy lại đống sắt vụn này nữa.”
“Vì ta đã hứa là chỉ giao dịch sau khi anh hoàn thành mà.”
“Chậc, thôi bỏ đi. Đây là Lò Bát Quái Cầm Tay được làm từ phi sắt kim. Có lẽ là cái duy nhất trên thế giới thôi đấy.”
Marisa cầm chiếc lò lên ngắm nghía rồi trầm trồ “Đây là phi sắc kim sao?”. Cô nàng hẳn đang cảm thấy rất thích thú, đến mức không giữ được bình tĩnh và cứ thế mà phi thẳng về nhà. Tính cách thất thường thật.
Vài ngày sau, Cái tâm trạng phấn khởi của cô nàng vẫn còn đó.
“Sáng sớm thức dậy, cảm thấy trong người thật là hay. Không khí buổi sáng cũng làm ta thích thú đến ngất ngây.” Marisa nói với biểu cảm vui sướng hiện rõ trên mặt.
Ôi chà. Nếu tôi biết việc tôi sử dụng phi sắc kim có thể để sửa lại chiếc lò có thể làm Marisa cảm thấy vui vẻ như thế thì ngay từ đầu tôi đã không đặt ra điều kiện trao đổi với cô nàng rồi.
Sự thật là lần này tôi đã bí mật kết hợp với một “món đồ có thể làm sạch không khí”. Trên nó có một dòng chữ bí ẩn, “ion âm”[1], xem ra là một loại bùa chú hoặc thứ gì đó tương tự. Tôi chẳng thể hiểu được đó nghĩa là gì, và cũng không chắc rằng nên sử dụng của nó như thế nào nữa. Nhưng ít nhất tôi vẫn làm nó vẫn hoạt động được. Như tôi đã nói lúc trước, chỉ cần biết được tên và công dụng của món đồ, tôi sẽ có thể sử dụng nó bằng cách thử theo nhiều cách khác nhau.
“Nè, Kourin. Thực sự được sao? Nó hoạt động rất tốt, thứ kim loại này chắn chắn là rất quý giá…”
“Phi sắc kim đúng là kim loại hiếm, nhưng trên thực tế nó lại không hiệu quả như em nghĩ đâu. Nếu chỉ chất chúng thành đống mà không biết cách sử dụng, chúng sẽ chỉ đơn giản là một đống phế liệu vô dụng mà thôi. Kim loại chính là như vậy đấy. Mà có lẽ em sẽ không thể hiểu được chuyện này đâu, Marisa ạ.”
“Nhưng mục đích của em là thu thập mấy món đồ thôi. Cần gì để tâm đến việc có thể dùng chúng hay không chứ.”
“Vấn đề không phải ở chỗ em có thể dùng chúng hay không. Quan trọng là em sẽ dùng chúng hay không mà thôi.”
“Vậy anh định dùng đống sắt vụn mà em đem tới à? Mà hình như anh không phải là người thường xuyên chạm vào mấy thứ như này nhỉ.”
Đương nhiên là tôi có lý do của riêng mình. Mặc dù tôi thường xuyên nhận lại thứ được cho là rác mà Marisa đã thu thập thông qua những “cuộc trao đổi không ngang giá” như thế này. Nhưng xét cho cùng thì Marisa lại không thể nhận ra được những khác biệt nhỏ về tính chất cả các loại vật liệu khác nhau. Và thường thì cũng chẳng có ai khắt khe đến mức lại phải đi tranh luận về giá một đống sắt vụn cả.
Thực lòng mà nói, tôi đã lo lắng vào một tương lai không xa khi Marisa lớn lên, em ấy sẽ phát hiện ra thứ đó, nhưng… Đến tận bây giờ Marisa vẫn chẳng thay đổi dù chỉ là một chút, cô nàng vẫn cứ thu thập mọi thứ. Một con người không hề thay đổi mặc cho thời gian có trôi qua bao lâu như thế, quả thật vô cùng hiếm thấy.
“Đừng có nhìn em như thế chứ. Rốt cuộc là anh có định dùng chúng hay không vậy?”
“Tôi không biết nữa. Nhưng chắc là tôi sẽ giữ nó làm kỉ niệm.”
“Hình như lúc đầu anh đâu có nói câu này…”
Từ đống sắt vụn trông không khác gì một đống phế liệu kia, tôi lấy ra một thanh kiếm cũ. Chắc chắn Marisa đã không hề biết chút gì về phi sắc kim trong suốt thời gian qua. Bởi vì thanh kiếm trong tay tôi lúc này được đúc từ chính thứ kim loại đó. Phải, Marisa vốn đã có trong tay thanh kiếm được làm từ thứ kim loại mà cô nàng đã tìm kiếm suốt bây lâu nay.
Đây là “Thanh Kiếm Kusanagi”, một món đồ cực kỳ quý giá. Không những vậy, nó lại còn là một thanh kiếm có thể thay đổi cả ngoại giới. Đúng thế, Marisa đã có được một món bảo vật vô giá mà không hề nhận ra. Tôi đang băn khoăn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa lại nó lại nó cho Marisa, nên tôi quyết định giữ nó bên mình. Với tôi thì đây mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
“Chuyện gì vậy? Anh cứ nhìn rồi cười cười trong khi cầm cái thanh kiếm vừa cũ vừa dơ đó. Nhìn thấy ghê quá à.”
“Hả? Ừ thì, tôi nghĩ nó là một thanh kiếm tốt đấy chứ.”
“Một thanh kiếm sứt mẻ như vậy sao? Chẳng biết có chém đứt nổi thứ gì không đây.”
“Một thanh kiếm thì không thể không có tên, phải không? Nếu nó là một món đồ nằm trong đống kho báu phế liệu của em, vậy ta nên gọi nó là “Thanh kiếm Kirisame” nhỉ?”
“Sao cơ? Anh đang mỉa mai em à?”
“Tôi đang khen đây là một thanh kiếm tốt mà.”
“Em thấy cái năng lực nhận biết tên đồ vật của anh bắt đầu yếu đi rồi đấy, Kourin. Mà thôi sao cũng được. Nhưng anh không cần tỏ ra quá dè dặt với em như thế đâu. Anh không thể gọi nó là “Thanh kiếm Kourin” được à? Với lại bây giờ em có còn trở về nhà bố mẹ nữa.”
“Tôi đâu có… dè dặt.”
Nếu tiếp tục nối dối Marisa, tôi e rằng những chuyện không mong muốn sẽ có thể xảy ra trong tương lai, nên tôi nghĩ mình cũng cần cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút. Để kể cả sau này khi lớn lên, Marisa có nhận ra được việc tôi đã nói dối đi chăng nữa thì chắc chắn cô sẽ không quay lại đây để đòi lại nó đâu. Ngoài ra, việc đặt tên nó theo tên của loài người đoản mệnh chắc chắn sẽ ý nghĩa hơn là không đặt. Mặc dù ngẫm lại thì có hơi…
Tuy nhiên, chính việc này lại khiến bộ sưu tập các mặt hàng không bán của Hương Lâm Đường tăng thêm một. Nếu cứ tiếp tục như thế thì cửa tiệm sẽ toàn là các mặt hàng không bán. Đến khi đó, tôi sẽ mất đi cơ hội được lên lớp trước cái thói quen thích thu thập đồ đạc của Marisa. Nhưng mục đích của tôi cho việc đó cũng là để thu thập mà nhỉ… Chà, đáng lo thật.
| ||||
< | Trang 34-38: Chương 6 | Trang 39-43 | Trang 44-48: Chương 8 | > |
- ↑ (“Ion âm” là một trong các trào lưu ngụy khoa học thường hay xuất hiện trên truyền thông Nhật Bản. Theo trào lưu này, nguyên nhân của ô nhiễm không khí là do sự dư thừa các ion dương, và các ion này sẽ tiêu thụ ion âm bên trong cơ thể người. Vì vậy nên người Nhật đã tạo ra nhiều loại trang sức được bày bán trên thị trường được cho là có thể phun ra ion âm nhằm “làm sạch” không khí. Tuy nhiên, chính vì giả thuyết này là hư cấu ở thế giới thực, và Ảo Tưởng Hương lại chính là vùng đất của những ảo tưởng, nên việc nó tồn tại bên trong Ảo Tưởng Hương là hoàn toàn khả thi.