Curiosities of Lotus Asia/Chương 6
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 29-33: Chương 5 | Trang 34-38 | Trang 39-43: Chương 7 | > |
Đó là một ngày mưa phùn không ngớt ở Ảo Tưởng Hương. Cũng là một lần hiếm hoi mà Marisa đến Hương Lâm Đường với tư cách của một khách hàng thực sự. Cô nhờ Rinnosuke sửa lại chiếc Lò Bát Quái cầm tay của mình, vì cô không muốn một món đồ luôn đồng hành cùng bản thân khắp mọi nơi như thế bị gỉ sét. Và trên hết, Marisa đã đưa ra một yêu cầu vô cùng bất ngờ… Một sê-ri được dựa trên loạt trò chơi Touhou, câu chuyện về một thứ kim loại vô cùng quý hiếm, Đông Phương Hương Lâm Đường chương thứ tư, phần đầu tiên!
Băng qua một con đường ảm đạm, tối tăm đến mức chẳng thấy lối đi. Quần áo của tôi như trở nên nặng gấp đôi so với bình thường vậy. Cũng phải thôi, trời đang có mưa phùn mà.
Dẫu cho ánh nắng chói chang hay mưa như trút nước, khu rừng vẫn sẽ không bao giờ để chúng vượt qua được những tán lá dày đặc của mình. Bất kể ngoài kia thời tiết ra sao, hay đêm ngày thế nào, vẫn khó mà xác định được sau khi đã bước chân vào khu rừng này… nhưng bản thân tôi lại rất thích cái cảm giác vô định hiện tại.
Tuy vậy, đúng là thật khó để di chuyển trong bộ váy nặng nề như thế này. Tôi cho tay vào túi, xem ra cái thứ vừa nặng vừa cứng kia vẫn còn đó, hướng mắt nhìn xa xăm lên bầu trời xám xịt. Giờ nghĩ lại, cái ngày mà tôi nhận được món đồ kia cũng là một ngày mưa phùn đầy ảm đạm thế này nhỉ.
Mà theo những gì tôi nhớ, thì ngày trước anh ấy đã mở một cửa tiệm ở đây. Mặc dù tôi không phải kiểu người quá để tâm vào chuyện quá khứ, nhưng tôi vẫn có thể nhớ rất rõ mọi thứ bên trong cửa tiệm đó, từng món hàng, đồ đạc, và cả cái không gian tối tăm và dễ chịu của nó nữa. Phải, đó cũng là một nơi không hề có ranh giới giữa ngày và đêm, hay sự phân biệt giữa người và yêu. Là một nơi khiến tôi cảm thấy thực sự thoải mái, nhưng vẫn có một điều mà tôi không thích ở nó.
Mặc dù có quen biết với gia đình tôi, nhưng anh ấy lúc nào cũng tỏ ra khá nghiêm khắc. Cũng phải thôi, anh ấy đã từng là người học việc của nhà Kirisame trước cả khi tôi được sinh ra cơ mà. Tuy nhiên, đến cuối cùng, anh nói rằng các món đồ trong gia đình tôi và hàng hóa từ những khách hàng con người khiến anh không thể sử dụng tối đa “năng lực” của mình, từ đó anh ấy đã quyết định khăn gói ra đi. Anh có một năng lực có thể nói là… khá bình thường, không thể đánh giá là mạnh hay yếu, tôi nhớ anh ấy từng nói thứ gì đó như “Đây là một cái lò sưởi”, và cái cách anh sử dụng thứ mà anh gọi là lò sưởi đó cũng thật kỳ lạ. Ngoài ra, kể cả khi tôi nói rằng mình sẽ không bao giờ trở về cùng với gia đình nữa, không hiểu sao anh ấy vẫn tiếp tục giữ thái độ dè chừng với tôi.
Ngay lúc đó, tôi chợt thấy một tiên nữ đang ngồi trên một cây nấm rất to. Đó là một loại nấm có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, rất tốt cho việc giải tỏa những căng thẳng, mệt mỏi trong người. Anh ấy luôn tỏ ra mình là một người khó gần và thờ ơ, nên chắc tôi cũng sẽ lấy vài cây để làm quà tặng cho anh ấy.
Nấm trong rừng lớn rất nhanh, và chúng có thể mọc ở khắp nơi, chúng mọc lên rồi biến mất tựa như những bóng ma vậy. Nơi này là một khu rừng sống, và chúng luôn luôn thay đổi với tốc độ chóng mặt. Tuy nhiên, vẫn có nhiều thứ có thể thay đổi còn nhanh hơn cả khu rừng. Điển hình nhất chính là con người. Quả thực đúng như vậy, lòng người mới chính là thứ khó đoán nhất.
Nhưng người ấy thì khác, bao nhiêu năm trôi qua mà anh ta vẫn chẳng thay đổi gì hết, cả bên ngoài lẫn bên trong. Sâu trong những ký ức xa xưa nhất mà tôi có thể nhớ, anh ấy vốn dĩ đã bắt đầu làm việc tại cửa tiệm này từ rất lâu về trước rồi, vì vậy nên tôi cũng không biết gì về quá trình học việc của anh ta ở gia đình tôi hết. Rốt cuộc anh ấy đã sống được bao lâu rồi vậy?
Ngoài kia có những người không bị rằng buộc bởi trọng lực, hay những kẻ có khả năng dừng thời gian, nhưng để làm một người mà cả bên trong lẫn bên ngoài đều không thay đổi sau ngần ấy năm thì sao? Đó dường như là một điều mà không ai có thể làm theo được, đúng là thật đáng ghen tị.
Lúc tôi trở về với thực tại cũng là lúc tôi nhận ra mình đã hái hơi nhiều nấm, và điều đó có vẻ như đang khiến cô tiên nữ kia có chút không vui. Nghĩ lại thì tôi không thể tự mình mang hết đống này đi được, nhưng bỏ lại đây thì thật là lãng phí, nên tôi nhét chúng vào chiếc mũi chóp của mình, dù sao thì nó cũng ướt rồi, tiếp tục đội chỉ càng làm tôi cảm thấy khó chịu mà thôi… Ôi trời ạ, đúng là tôi không thể vứt chúng đi được, và chính tôi cũng thấy khá ngạc nhiên khi bản thân lại không nỡ làm vậy mặc dù chúng bây giờ đã là của tôi rồi.
Chuyện này cũng giống như hồi tôi còn ở cùng gia đình vậy. Trong một lần hiếm hoi mà anh ấy đến thăm, anh đã mang theo vài mảnh vụn kim loại, rồi bằng cách nào lại dẫn đến cãi nhau với bố của tôi. Lúc đó tôi còn rất nhỏ nên cho dù tôi có cố gắng lắng nghe thế nào, thì tất cả những gì tôi nghe được cũng không nhiều, hình như họ nhắc đến thứ gì đó như “phi sắc kim”[2] hay “kim loại hiếm”. Từ đó, tôi đã cảm thấy tò mò và bắt đầu thu thập nhiều thứ liên quan đến kim loại, từ dụng cụ bằng sắt đến các thanh sắt cũ, thậm chí cả những mảnh sắt vụn. Đến cuối cùng, việc vẫn đó thật vô nghĩa, dù vậy, tôi quyết định giữ lại chúng bên mình, kể cả sau khi tôi rời nhà bố mẹ. Thì, chúng toàn là rác thật, nhưng tôi vẫn để đống sắt vụn ấy ở nhà mới của tôi. Đôi khi đến cả tôi cũng bất ngờ với những quyết định của bản thân thật, có thể bỏ nhà ra đi nhưng lại không thể bỏ đống kim loại vô tri đó.
Trong khi tôi đang hồi tưởng lại những ký ức không mấy cần thiết kia thì điểm đến cũng đã hiện lên trước mắt tôi. Đó là một cửa tiệm với người chủ tự gọi mình bằng cái tên “rin”, đọc là “lâm”, một sự kết hợp giữa hai từ mưa phùn và khu rừng[3]. Còn “kou”, tức là “hương”, ám chỉ hương quả dâng lên chư thần, cụ thể hơn chính là thứ sẽ xuất hiện nhiều nhất ở thần xã. “Hương Lâm Đường”, một cửa tiệm cũ kĩ và nhỏ bé đồng thời cũng là một thần xã nằm trên ranh giới giữa con người và yêu quái sao? Đúng là anh ấy, lúc nào cũng thích làm mấy trò như thế này. Vậy nếu nói theo cách khác, cửa tiệm này cũng có thể được xem là trái tim của Ảo Tưởng Hương nhỉ?
Hôm nay quả là một ngày mưa phùn ảm đạm, vào những ngày mưa thế này, có lẽ việc thích hợp nhất để làm là thắp đèn và đọc sách.
Cốc, cốc, rầm!
“Này, Trái Tim của Ảo Tưởng Hương! Em biết là em đến có hơi đột ngột, nhưng trước hết hãy đưa em cái gì đó để lau khô người đi.”
Tôi nhìn thấy một đống đen thui và ướt nhẹp. Không lẫn đi đâu được, kẻ vừa phá hỏng khoảng thời gian đọc sách quý giá của tôi cũng chính là người thường xuyên mang đến những chuyện phiền phức như mọi khi.
“Ý em ‘trái tim’ là sao hả, Marisa? ...Ôi trời ơi, sao cả người em ướt hết vậy? Đây, cầm lấy cái khăn rồi lau khô người đi.”
“Ô, cảm ơn anh nhiều. À mà nhân tiện, sao anh tự dưng lại lôi sách ra đọc vậy, Kourin? Không phải lúc nào anh cũng nói là ‘Thời điểm duy nhất để đọc sách chính là những ngày nắng đẹp’ sao? Rõ rằng trời hôm nay mưa mà.”
“Tôi tưởng mình đã nói những ngày nắng đẹp chỉ là những ngày đọc sách mà không cần thắp đèn thôi chứ.”
“Ồ, sao cũng được, em có đem cho anh thứ này đây. Ăn một ít rồi sống một cách vui vẻ hơn đi.”
Marisa đưa tôi chiếc mũ chóp ướt sũng của em ấy, rồi tự lau khô bản thân. Bên trong chiếc mũ thì toàn là nấm với nấm.
“Em định bảo tôi ăn mấy cái thứ đáng ngờ này à? Chà, nếu là của Marisa thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ…”
“Anh cứ dùng chúng vào món súp nấm là được. À đây, trả anh cái khăn.”
“Này, đã lau thì lau cho khô đi. Quần áo ướt nhẹp như thế mà ngồi lên đống hàng của tôi là hỏng hết đấy.”
“Lẽ ra anh nên lo lắng cho sức khỏe của em mới phải chứ. Mà thôi sao cũng được, hôm nay em có việc cần nhờ anh đây. Không ngờ tới phải không?”
Có vẻ như em đang cố khẳng định rằng việc bản thân trở thành một khách hàng của tiệm là một chuyện vô cùng hiếm có nhỉ. Mà tôi cũng chả có hơi sức đâu mà trả lời mấy câu như vậy. Marisa cứ thế nói tiếp, “Em đến đây để yêu cầu anh sửa lại món đồ này”, rồi từ trong túi váy lấy ra thứ gì đó trông giống như một lư hương hình bát giác. Nó mang trên mình lớp gỉ sét rất rõ ràng, chứng tỏ rằng nó đã được sử dụng trong một khoảng thời gian rất dài.
“A, hoài niệm thật đấy, là Lò Bát Quái Cầm Tay, em vẫn còn sử dụng nó sao?”
“Có ngày nào em không lôi nó ra xài đâu, nên bây giờ nó cũng bắt đầu gỉ sét rồi.”
Lò Bát Quái Cầm Tay, một công cụ ma thuật mà tôi đã tự tay làm ra khi Marisa bỏ nhà ra đi. Mặc dù có kích thước khá nhỏ, nhưng uy lực lại vô cùng khủng khiếp. Nó mạnh đến mức có thể biến cả một ngọn núi thành tro. Tôi nghĩ nó cũng có thể được sử dụng để làm nóng, thí nghiệm, chiến đấu, và cho nhiều mục đích khác.
“Em còn chả thể nghĩ được cuộc sống của em sẽ trở nên tồi tệ thế nào nếu không có nó nữa.”
“Ra vậy, nghe được những lời như thế chính là niềm vui cho một người thợ rèn đấy.”
“Nên là em muốn nhờ anh bằng cách nào đó làm cho nó không còn bị gỉ sét nữa. Đúng, chính là thay thế phần vỏ bằng chất liệu phi sắc kim.”
Nghe thấy một từ kỳ lạ phát ra từ miệng con bé trước mặt rồi khiến tôi chợt thoáng cảm thấy rằng đây không còn Marisa mà tôi biết nữa, nên tôi điều chỉnh lại tông giọng của mình một chút để cho ra dáng người chủ tiệm đang kinh doanh.
“Rất tiếc, tôi không có buôn bán thứ kim loại đó.”
“Ô chà, anh biết thứ mà anh luôn thiếu là gì không Kourin? Là khả năng nói dối đó, à còn nhiều thứ khác nữa.”
“Hừm, phiền thật đấy, xem ra cũng không cần phải nói dối nữa. Nhưng tôi không ngờ là em cũng biết phi sắc kim đấy.”
“Đương nhiên là biết rồi, em còn biết nó là một thứ kim loại rất tốt nữa.”
“Hừm, phi sắc kim đúng là một thứ kim loại vô cùng quý hiếm. Nhưng mà tôi cũng còn một ít trong tiệm, chắc là vẫn đủ dùng.”
“Vậy thì nhờ anh.”
Đúng thế, phi sắc kim là kim loại không gỉ. Mặc cho bất cứ yếu tố môi trường nào tác động lên nó, phi sắc kim vẫn không hề bị biến chất, khi sở hữu nó trong tay, bạn sẽ có thể làm ra những công cụ ma thuật vô cùng mạnh mẽ mà không chất liệu nào khác làm được. Trong tình cảnh hiện tại, nếu tôi sử dụng nó để sửa lại Lò Bát Quái Cầm Tay của Marisa, tôi chắc chắn sẽ mất đi tất cả phi sắc kim quý giá mà tôi có… Liệu có đáng không?
Tôi cảm thấy mình có chút do dự khi đưa ra quyết định, nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra được một số điểm kỳ lạ từ lời nói của Marisa. Nếu đúng như vậy, đi chắc chắn đây sẽ là một cơ hội kinh doanh cực kỳ tốt sau nhiều ngày vắng khách vừa qua.
“Thôi được rồi, dù gì thì đây cũng là món đồ đáng tự hào nhất mà tôi từng tạo ra, nên tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của em.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
“Tuy nhiên, phải có một điều kiện trao đổi giữa hai ta.”
Đúng vậy, khi bạn nhận làm một việc gì đó, đương nhiên bạn sẽ muốn được đáp lại bằng thứ gì đó xứng đáng với công sức mình bỏ ra. Nhưng đối với Marisa, điều kiện trao đổi mà tôi đưa ra thậm chí còn dễ dàng hơn việc trả công bằng tiền hay nấm.
| ||||
< | Trang 29-33: Chương 5 | Trang 34-38 | Trang 39-43: Chương 7 | > |
- ↑ "Lò Lửa Mưa Phùn" (霧雨の火炉) là tựa đề đã được thay đổi trong ấn bản tổng hợp. Tựa gốc của chương này là "Lò Lửa Mưa Dầm" (霖雨の火炉), có bao gồm chữ Rin (霖) trong tên của nhân vật Rinnosuke.
- ↑ Phi sắc kim (ヒヒイロカネ hay 緋々色金, nghĩa là "kim loại màu lụa đỏ") là một thứ kim loại xuất hiện trong các truyền thuyết cổ Nhật Bản, nó có những tính chất vật lý rất kỳ lạ, thường được sử dụng để rèn các hợp kim có đặc tính dị thường. Orichalcum có lẽ là kim loại gần giống với phi sắc kim nhất.
- ↑ Trong tiếng Nhật, chữ “mưa phùn” đọc là kirisame (霧雨), cũng chính là họ của Marisa, và “khu rừng” là mori (森), kết hợp lại sẽ ra chữ lâm, nghĩa là “mưa dầm”, đọc là rin (霖), có thể ZUN đã sử dụng trường hợp của từ kirisame để ám chỉ cả mối liên hệ giữa Rinnosuke và nhà Kirisame.