Curiosities of Lotus Asia/Chương 4
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 18-23: Chương 3 | Trang 24-28 | Trang 29-33: Chương 5 | > |
- Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.
Hôm nay, có một vị khách hàng hiếm hoi đã đến Hương Lâm Đường. Cô ấy tên là Izayoi Sakuya, hầu gái của ngôi biệt thự nào đó. Và yêu cầu của cô chính là “Cặp tách trà hoàn hảo”. Tuy Rinnosuke hoàn toàn có khả năng đáp ứng yêu cầu phức tạp này, nhưng bộ tách uống trà mà anh tìm được lại bị vỡ một cách đáng thương… Nối tiếp những câu chuyện được dựa trên loạt trò chơi Touhou cùng với sự xuất hiện của các nhân vật mới, Chương 3 phần 1 xin được phép bắt đầu!
Chiếc lò sưởi từ Thế giới Bên ngoài của tôi đang không ngừng phát ra những tiếng rít. Nó có kha khá công tắc khó hiểu, kể cả khi tôi nhấn chúng thì vẫn không có gì xảy ra cả, nên hiện tại tôi chỉ đang sử dụng nó đơn giản theo cách mà tôi đã làm từ trước đến giờ. Cơ mà mấy ngày gần đây, đôi khi lửa lại trở nên quá mạnh nên cũng có thể nói là khá nguy hiểm.
Nói đến lửa mới nhớ, hình như dạo gần đây người ta cũng đã bắt đầu dùng hình thức hỏa táng cho người chết. Từ trước đến nay, hầu như không có một ai sử dụng việc hỏa táng để xử lý hài cốt của người chết cả, vì xác của họ bằng cách nào đó sẽ lập tức biến mất ngay sau khi họ chết đi– Ừ thì, do các yêu quái đã lấy đi và làm thức ăn rồi còn đâu. Quay lại chủ đề hỏa táng, cá nhân tôi nghĩ nguyên nhân của việc người ta tăng hình thức hỏa táng có lẽ là vì các yêu quái đã trở nên hiền lành hơn trước rất nhiều, dẫn đến số lượng các yêu quái thích ăn xác cũng đã giảm đi đáng kể. Về phía con người trong Ảo Tưởng Hương, các vấn đề vệ sinh hay tinh thần lại càng khiến họ không thể bỏ mặc những cái xác như thế kia được, cho nên họ cũng không còn cách nào ngoài việc hỏa táng những con người tới số kia.
Mặt khác, biết đâu chuyện này sẽ làm giảm số yêu quái mới xuất hiện thì sao? …Đã là con người thì họ sẽ rất khó để trở thành bất cứ thứ gì khác, dù là có thể đi chăng nữa, đó chỉ là khi họ đã chết. Và nếu những người đó được hỏa táng, họ sẽ rất khó để trở thành Cương Thi, Hấp Huyết Quỷ, hay đại loại vậy.
Đúng, nó là một chuyện tốt. Bên cạnh đó, đôi khi yêu quái có thể được sinh ra từ đống tro tàn. Đặc biệt là u linh cũng rất dễ hình thành theo cách này. Mà nhắc mới nhớ, hình như trong thời gian gần đây số lượng u linh trong Ảo Tưởng Hương đang tăng khá nhanh. Có lẽ là do việc hỏa táng, hoặc là không. Dù vậy, u linh thời nay khá là vui tính và năng động. Nhưng nói gì thì nói, dù sao các u linh luôn có một mối quán hệ rất chặt chẽ với Ảo Tưởng Hương mà...
…Cốc cốc
Hình như có ai đó đến rồi, nhưng nói thật thì tôi hơi ngần ngại việc nói hai chữ “Xin chào quý khách”. Bởi vì những người hay lui tới đây là những kẻ khá ồn ào, trong khi họ còn chẳng phải là khách nữa chứ.
“Có ai trong đó không?”
“Hả? À, xin chào quý khách! Cho hỏi cô cần gì?”
“Tôi đang tìm một loại tách trà, không biết tiệm anh đây có không nhỉ?”
Trước mắt tôi là một quý cô mang vẻ ngoài của một hầu gái. (Dù rằng không thường xuyên, nhưng xem ra tiệm của tôi vẫn THẬT SỰ có khách hàng đến mua!). Tôi rất hiếm khi dự đoán sai, nhưng mà do tôi chỉ có một dự đoán thôi nên lần nào khách đến thì kiểu gì nó cũng sẽ thành sai.
“Vâng, tôi có, cho hỏi quý cô đây cần tách trà như thế nào?”
“Nhỏ, đẹp, có màu trắng… Anh là người buôn bán, hẳn là cũng biết việc chiếc tách trà màu trắng trông sẽ rất hợp với thức uống có màu tối, và cũng đừng nặng quá. Tuy nghe có lẽ không khó tìm lắm, nhưng vẻ ngoài của cái tôi cần khá là phức tạp… Nếu được thì, tôi sẽ tự mình xem qua và quyết định chọn cái nào. Ồ quên nữa, phải là một cặp mới được nhé.”
“Ờm, tôi biết rồi.”
Một yêu cầu phức tạp, nghe như bài kiểm tra để lấy chứng nhận Chuyên Gia về Tách Trà vậy. Đúng là vấn đề nan giải. Phải giải quyết nó trong khi cố gắng nhớ xem bộ tách trà mình cần ở đâu giữa đống hàng hóa kia quả thật là muôn vàn khó khăn.
“…Tôi đây có hầu hết các loại tách, cô cần loại dùng để uống hồng trà, đúng chứ?”
“Vâng, giống với loại dùng cho hồng trà.”
“Tôi nghĩ là, chúng nằm đâu đó quanh đây thôi…”
Hồng trà và cà phê là hai thứ vô cùng xa xỉ ở Ảo Tưởng Hương. Chúng đã được đưa vào đây bởi các yêu quái mới chuyển đến, họ cũng mang theo những thứ khác liên quan đến văn hóa nước ngoài như công cụ hay sách. Tuy nói rằng Ảo Tưởng Hương đã bị cô lập về mặt địa lý, nhưng nhìn chung về mặt tinh thần thì vẫn rất khá là hội nhập.
Đây rồi, tôi vừa tìm thấy một chiếc hộp cổ, tôi khá chắc rằng bên trong sẽ có thứ mà tôi cần.
“Có rồi đây! Tôi nghĩ cái này sẽ hợp với ý của cô…!”
Tôi đã vô cùng sốc khi mở chiếc hộp ra. Những thứ bên trong lúc này đang trong tình trạng mà tôi không bao giờ muốn. Nó đúng là bộ tách trà, hoặc ít nhất từng là bộ tách trà kia từ khi nào đã vỡ thành nhiều mảnh vụn… Không sai, bộ tách trà yêu thích nhất của tôi giờ đã hoàn toàn tan xương nát thịt.
“Cái nào cơ?”
“Ớ, không phải, chờ tôi chút.”
Trong cơn thất vọng tràn trề, tôi nhận ra bên trong đống đổ nát kia có duy nhất một mảnh giấy. Nó có thể là gì nhỉ? Khi tôi vừa định với tay tới lấy mảnh giấy thì…
“Hừm, đây hình như là nét chữ của Marisa, nhỉ? ‘Em xin lỗi’? Ý cô ta là gì vậy?”
“!?”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không phải tôi mới cầm tờ giấy sao? Tôi rất thắc mắc “Tại sao?”. Nhưng khi tôi chưa kịp nhận ra thì cô gái kia đã cầm nó trên tay rồi.
“Đây, trả lại cho anh.”
Tôi nhìn xuống tờ giấy mà cô ấy đưa lại cho tôi. Trên đó chỉ có đúng duy nhất một dòng chữ ‘Em xin lỗi’. …. Marisa ơi là Marisa, lần tới tôi nên xử em thấy nào đây hả?
Tôi nhanh chóng vượt qua cái tình trạng bối rối này. Tôi không nên quá bận tâm vào những chuyện mà tôi không thể hiểu. Có thể nói đây là việc bạn bắt buộc phải biết nếu muốn sinh sống trong Ảo Tưởng Hương.
“Vâng, đúng như anh nói. Tôi rất thích bộ tách này, tôi lấy chúng được chứ?”
Tôi lấy lại bộ tách. Trong đầu lúc này chỉ toàn là câu hỏi, bộ cô thích tách trà vỡ à?
“Hả? Vậy sao? Ừ thì, đúng là tôi rất thích nó… nhưng lúc này nó lại không được bình thường cho lắm.”
Nếu nói nhỏ, thì đúng là nhỏ thật (Vì nó vỡ thành từng mảnh hết rồi còn đâu), và cũng không nặng luôn. Y chang yêu cầu của cổ.
“Chúng khá tuyệt đó chứ. Và trông qua cũng có vẻ sẽ rất hợp với hồng trà. Bộ tách này đúng là thứ mà Tiểu Thư của tôi đang cần.”
Phải, nhưng nếu cô mà chạm vào nó là cái miệng máu không luôn á.
…Cốc cốc cốc
“Này! Sakuya, cô có trong đó không?”
Lần này chắc chắn không thể sai được. Sự ồn ào quen thuộc này đã ập đến trong chưa đây 3 giây sau khi cánh cửa tiệm mở ra. Và tất nhiên rồi, cái cô đỏ đỏ trước mặt tôi chắc chắn không thể nào là khách hàng được.
“Ôi chà, không phải Reimu đây sao? Cô về thần xã hồi nào vậy? Cả cô nữa thưa Tiểu Thư...”
“Tôi về khi nào là chuyện của tôi chứ?! Rồi ai cho phép các cô vào thần xã lúc không có người vậy hả? Lại còn rời đi trong khi đến cả tôi cũng không biết mấy người đã làm gì thần xã lúc tôi đi vắng nữa.”
“Chúng tôi có làm gì đâu. Trong thần xã không có loại tách trà mà chúng tôi cần, thậm chí lúc đó còn chẳng phải là giờ uống trà nữa.”
“Tôi không tiếp những người thích tự ý vào thần xã đòi uống trà đâu.”
Không lẫn đi đâu được, việc tự ý vào nhà người khác từ khi nào đã thành truyền thống của các cô nàng trong Ảo Tưởng Hương rồi.
Mà nhân tiện, vị nữ khách hàng kia tên là Sakuya. Và cô tiểu thư đi cùng với Reimu thì tên Remilia. Sakuya là hầu gái làm việc cho Remilia, nhưng vị tiểu thư này trông không khác gì một hấp huyết quỷ. Có vẻ như hai người họ đang đi dạo và đã quyết định dừng lại nghỉ chân tại thần xã.
“Kể cả khi đang đi dạo, cũng không thể không dành thời gian giờ uống trà được. Và đương nhiên là phải cùng một tách trà đẹp mắt.”
“Remilia, sao cô lại thích đi vòng vòng giữa trời nắng chói chang vậy? Cô là hấp huyết quỷ mà, không phải cô nên ở trong quan tài hay sao?”
“Ta vẫn thích xem con người tắm nắng. Và còn nữa, quan tài là thứ chỉ dành cho người chết thôi. Hình như cô hiểu nhầm hấp huyết quỷ bọn ta rồi thì phải.”
Có vẻ như ý định cho việc xem con người tắm nắng của cái cô hấp huyết quỷ kia là để đánh giá cảnh người ta tắm nắng.
“Làm gì thì làm. Nhưng cô có biết là tôi ra sao nếu xuất hiện tin đồn về việc thần xã có quỷ không hả?”
“Cô sẽ không sao đâu. Mà còn nữa, cái thùng công đức ở thần xã trước giờ cũng có đồng nào đâu.”
“Nhưng dường như chỗ cô Reimu đây giống một cái đền vô thần hơn là thần xã, đúng không, thưa Tiểu Thư?”
“Không được gọi nó vô thần!”
Có lẽ Rinnosuke tôi là người duy nhất biết được nguồn gốc thực sự của Bác Lệ Thần Xã. Tôi đã nghĩ là sẽ nói chuyện này ra để lấy lại chút danh dự cho Reimu, nhưng… dù sao nó cũng không quan trọng lắm nên thôi. Thật buồn thay.
“À, phải rồi, Sakuya. Em có tìm thấy loại tách trà mà ta cần chưa?”
“Vâng, em đã tìm thấy rồi thưa tiểu thư. Nó thật sự là món đồ rất tốt.”
Một lần nữa sự bối rối lại xâm chiến suy nghĩ của tôi. Tôi sẽ phải làm gì với bộ tách trà đó bây giờ đây? Nó vỡ thành từng mảnh rồi còn đâu.
“Đây ạ, cô có thấy không, thưa Tiểu Thư?”
Sakuya mở nắp hộp rồi hạ thấp xuống để vị tiểu thư kia có thể nhìn vào trong.
Mấy cái tách trà vỡ mà cũng chấp nhận được hả? Một bí ẩn sao? Phải rồi, chắn chắn phải có một ý nghĩa nào đó đằng sau hình ảnh cặp tách trà vỡ kia. Ví dụ như hồng trà đại diện cho hồ máu và chén vỡ sẽ đại diện cho núi kim châm, kiểu như lựa chọn giữa hai Địa Ngục vậy[1]… Hơn nữa, hai người họ một là ác quỷ một là hầu gái. Nên chắc chắn là vậy rồi.
Tuy nhiên, khi Remilia nhìn thấy cặp tách vỡ, gương mặt cô biểu lộ rõ vẻ thắc mắc và đầy khó hiểu trước quyết định của cô hầu gái kia. Một phản ứng rất là... con người, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
| ||||
< | Trang 18-23: Chương 3 | Trang 24-28 | Trang 29-33: Chương 5 | > |
- ↑ Đề cập đến “Châm Sơn Địa Ngục” và “Huyết Trì Địa Ngục” trong văn hóa dân gian Nhật Bản, được xem là một phần của Địa Ngục A Tỳ trong Phật Giáo. Tuy nhiên, “Châm Sơn Địa Ngục” chỉ là cái tên xuất hiện trong các tác phẩm nghệ thuật liên quan đến địa ngục, nguyên bản của nó là “Thiết Thích Lâm Địa Ngục”, một trong 16 Tiểu Địa Ngục của Địa Ngục A Tỳ theo Phật Giáo Nhật Bản.