Curiosities of Lotus Asia/Chương 3

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Curiosities of Lotus Asia

< Trang 12-17: Chương 2   Trang 18-23  Trang 24-28: Chương 4  >



  • Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.

  Marisa mang theo một con cò quăm mào đến Hương Lâm Đường. Trong khoảng thời gian gần đây, loài cò quăm này đang có biểu hiện tăng nhanh về số lượng trên khắp Ảo Tưởng Hương. Sau khi bắt được một con ở Bác Lệ Thần Xã, Marisa dự định sẽ nấu nó lên và ăn cùng với Reimu. Hương Lâm Đường lúc này trở nên thật huyên náo, duy chỉ có người chủ tiệm tên Rinnosuke đang mặc tưởng trầm tư về lý do cho sự tăng số lượng của loài cò quăm kia… Nối tiếp những câu chuyện được dựa trên loạt trò chơi Touhou, Chương thứ 2 xin được phép bắt đầu!


Loài chim Ảo Tưởng

“Này Kourin! Anh có bận gì không? Như thường lệ thì hôm nay là ngày chúng ta ăn lẩu đấy!”


 Tiếng của cô nàng kia vọng vào tiệm sau khi cánh cửa bị mở tung bằng một lực không nhẹ chút nào. Mà hình như hôm này là Ngày Bảo Vệ Động Vật mà nhỉ?


“Ồ, Là em sao Marisa? Sao em lại đến đây? Rồi cái ngày ăn lẩu kia là sao?”


 Marisa giơ tay phải lên trước mắt tôi, tay cô đang cầm một khối thịt trắng đỏ rệu rã.


 Tiệm đồ cổ Hương Lâm Đường của tôi nằm gần Rừng Ma Thuật, một khu rừng bí ẩn cách xa Nhân Thôn. Hoặc nói cách khác, tiệm của tôi chính là trung tâm của nơi người sống và khu quái ở. Hồi mới mở tiệm, tôi đã nghĩ là việc buôn bán ở đây sẽ thu hút được cả con người lẫn yêu quái đến, nhưng sự thật lại có chút phũ phàng hơn, hầu như chả có khách nào thèm đến tiệm của tôi, cả người lẫn yêu. Tuy rằng lâu lâu ở đây cũng có vài chuyện xảy ra khiến tiệm trở nên khá ồn ào, nhưng mà…


“Một con cò quăm mào à? Sao nó lại ở đây thế?”


“Em mới bắt nó ở gần thần xã, Reimu đang chuẩn bị đồ ăn lẩu rồi, chắc lát nữa mới đến á.”


“Rồi sao tự nhiên lại ăn ở chỗ của tôi? Mấy em thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến tôi luôn.”


“Sao anh nói vậy? Con này nhìn ngon thế cơ mà! Bên ngoài xấu xí vậy thôi, chứ bên trong thì… ”


 Cứ mỗi năm trôi qua, số lượng cá thể của loài cò quăm mào này trong Ảo Tưởng Hương ngày càng tăng cao. Không ai biết chúng từ đâu tới, nhưng mỗi khi vào thời điểm chúng hoạt động mạnh nhất trong năm, cả bầu trời Ảo Tưởng Hương sẽ chỉ còn màu của những đàn cò quăm mào bay khắp mọi nơi. Thịt của chúng tuy được đánh giá là rất ngon, nhưng khi nhìn vào vẻ ngoài của những miếng thịt kia sẽ thấy không ngon chút nào. Nếu dùng vào món lẩu, màu của nước lẩu sẽ dần thay đổi, trở thành một màu khiến người ta không khỏi ghê tởm khi nhìn vào, màu đỏ tươi. Tuy rằng cách nói này không hay ho gì và cũng có chút kinh dị, nó trông y như một nồi lẩu người được nấu bởi một hấp huyết quỷ vậy.


“Ừ thì… cũng được. Nhưng tại sao lại đột nhiên chọn lẩu thế?”


“Không phải quá rõ ràng rồi sao? Mấy ngày lạnh như này là để ăn lẩu chứ còn gì nữa.”


“À mà con cò quăm này là em mới tìm được đấy, nó chưa chết đâu”, Marisa vừa nói, vừa từ từ đi vào bếp.


 Theo nghĩa đen, có thể khẳng định rằng Ảo Tưởng Hương là nơi sinh sống của các "sinh vật ảo tưởng". Đã từ rất lâu về trước, con người ở thế giới bên ngoài vốn đã nhận định rằng “sinh vật ảo tưởng” chỉ đơn giản là “sinh vật không tưởng”. Tuy nhiên, “sinh vật ảo tưởng” và “sinh vật không tưởng” lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Sinh vật không tưởng chỉ là những cái tên được sinh ra từ trí tưởng tượng, những hiện tượng mà người ta không thể giải thích hay sự hiểu biết sai lệch. Nhưng sinh vật ảo tưởng thì lại khác, chúng chỉ có thể được tìm thấy bên trong Ảo Tưởng Hương. Và tất nhiên, cả Marisa và tôi đây cũng có thể được xem là những sinh vật ảo tưởng.


 Tuy vậy, tôi vẫn không thể hiểu được lý do tại sao khoảng thời gian gần đây số lượng của loài cò quăm mào này lại tăng nhanh một cách đột biến như thế. Phải chăng là do chúng đã trở thành “loài chim ảo tưởng”? Tôi biết, đó là một điều không tưởng ở Thế giới Bên ngoài, nhưng một khoảng thời gian rất lâu đã trôi qua rồi nên tôi cũng không còn chắc chắn về điều đó nữa. Tất cả những tưởng tượng của tôi về Thế giới Bên ngoài cũng chỉ thông qua những dòng chữ trong văn chương hay hồi ức. Phải, chỉ là tưởng tượng. Và chúng không gì hơn mà chỉ là những hình ảnh được tôi vẽ nên bằng trí tưởng tượng có giới hạn của mình. Từ đó, tôi nghĩ rằng sự tưởng tượng có thể được xếp hạng thành năm bậc, Không Tưởng, Vọng Tưởng, Dự Tưởng, Giả Tưởng, và Ảo Tưởng.


“Xin lỗi đã để anh đợi lâu. Marisa chắc cũng tới đây trước rồi nhỉ?”


“…Tôi có đợi đâu. Mà sao lúc nào các em cũng đến đây mà không báo trước thế?”


“Báo trước làm gì? Không phải anh nên luôn sẵn sàng tiếp đón khi người khác đến sao? Chỗ này là cửa tiệm của anh mà?”


 Reimu đã đến đúng như Marisa đã nói. Cô nàng đem theo vài cái túi, tôi đoán đó là mấy thành phần dùng trong món lẩu.


“Ê, Reimu! Chờ cậu hơi bị lâu rồi đó! Chuẩn bị nổi lửa lên thôi.”


 Marisa dang tay ra, tôi đoán hành động đó như để nói rằng “Nào, đưa đây cho tớ.”


“Được, tớ có đem đồ đủ hết rồi.”


“Ủa? Miso đỏ đây mà. Ai bảo cậu đem miso đỏ theo vậy?”


“Thì đúng rồi, Ăn súp cò quăm sao mà thiếu miso đỏ được!”


“Này này, nước lẩu đã đủ đỏ rồi, nên là chúng ta phải dùng miso trắng chứ. Nghĩ sao mà thêm miso đỏ vào nước lẩu đỏ vậy? Bộ cậu là người cộng sản hay gì?”


"Bộ cậu tính không ăn chỉ vì màu của nó hả? Thịt cò quăm đã có màu đỏ sẵn rồi, thêm chút có sao đâu mà lo? Rồi bỏ miso trắng vô làm gì? Chiến tranh Genpei[1] à?"


 Hai cô nàng tiếp tục tranh luận về màu của món lẩu, nhưng tôi cũng chẳng muốn nghe cho lắm. Mà để ý mới thấy, Marisa tay cầm con cò quăm, thỉnh thoảng lại bóp chặt nó khiến chú cò đáng thương kia phát ra tiếng kêu éc éc, trông như Marisa đang cố tình làm vậy để cho Reimu thấy cả con cò cũng đồng tình với mình. Khá là buồn cười đó chứ.


Gừng đỏ nên ăn cùng tonkotsu mới chuẩn mà? Sao cậu lại bỏ nó vô mì miso?”


“Rồi fukujinzuke không phải nên đi với cà ri mới đúng bài sao? Bộ cậu định ném chúng vào cái món hầm kem của cậu thật à, Marisa?”


“Rõ ràng là màu đỏ trong màu trắng mới thể hiện được ý chí và tinh thần Nhật Bản chúng ta.”


“Tớ vốn dĩ đã đủ cả đỏ và trắng rồi. Với lại trong người cậu được bao nhiều phần có tinh thần Nhật Bản thế, Marisa? Tớ đoán thậm chí cậu còn chẳng biết 'Wabi-sabi' là gì cơ.”


“Cậu làm như cậu biết ấy, Reimu.”


“Sao mà tớ biết được chứ.”


“Tóm lại là chúng ta sẽ không nấu một cái nồi lẩu như cậu nói đâu.”


“Nhưng không phải cậu mới là người đòi ăn lẩu mà sao? Tính ăn thịt cò quăm sống hả?”


“Ừ rồi sao? Không chịu thì chặt đôi đi.”


“Gì cơ? Muốn đấu một trận quyết định hả?”[2]


“Được thôi, nếu đó là cách giải quyết, thì tớ sẵn lòng. Giờ thì nhào vô.”


 Đến cuối cùng, cả hai lại giải quyết vấn đề bằng một trận tay đôi trong khi còn chẳng thèm hỏi ý kiến của tôi (Kể cả lúc hai đứa tự ý đến tiệm của tôi nữa). Về luật thì: 1-1 theo Luật Bài Phép. Nếu Reimu thắng, cô sẽ được nấu nồi lẩu theo ý của mình; nếu Marisa thắng, chắn chắc cô sẽ bắt Reimu đi mua miso trắng. Dù rằng trong nhà tôi vẫn còn miso trắng, nhưng có vẻ bây giờ họ thích đánh nhau hơn rồi, nên thôi kệ vậy. Mà nhắc mới nhớ, Có lẽ tôi đây cũng biết cách chế biến món cò quăm ngon nhất đấy...


“Marisa, tôi hay nhắc em thế nào hả?”


“’Nếu em muốn đánh thì ra ngoài mà đánh’ chứ gì?”


“Mà anh Rinnosuke, anh giữ giúp Marisa con cò quăm được không?”


 Xong luôn, mục tiêu của hai đứa này thay đổi rồi. Xem ra cho dù là ai thắng đi chăng nữa thì tôi chắc chắn cũng sẽ là người nấu và hai cô nàng kia chỉ việc vui vẻ thưởng thức. Sao tôi thấy cái cảnh này quen quen, không lẽ hai đứa vốn đã lên kế hoạch này trước rồi à? Reimu và Marisa rất thường hay đấu với nhau, đôi khi chỉ để giải quyết vài chuyện vặt vãnh, nhưng lần nào hai đứa cũng tấn công bằng cả đống đạn mạc. Sáng chói cả một góc trời, đau mắt chết đi được.


 Phong cách chiến đấu của hai đứa rất khác nhau. Marisa thì luôn chiến đấu một cách hết sức và tràn đầy nhiệt huyết, còn Reimu thì ngược lại, cô có lối đánh khá nhẹ nhàng và thỏa mái hơn, cả tôi cũng không biết đó là vô tình hay cố ý. Mặc dù trận chiến gần như luôn nghiêng về phía Reimu, nhưng không có nghĩa là Marisa lúc nào cũng thất thế. Chỉ là Marisa toàn lực tấn công từ đầu đến cuối, còn Reimu thì chỉ né đòn bằng những bước di chuyển tựa lông hồng, có thể đạn của Marisa với cô cũng chỉ như đinh đóng vào bùn vậy. Mỗi khi nhìn thấy Reimu như thế, tôi cứ có cảm giác Reimu vốn dĩ không phải là người ở thế giới này. Cô là một thứ gì đó rất khó đoán và bí ẩn.


“Này, phát vừa nãy nguy hiểm lắm đó! Lỡ trúng tớ thì sao hả Marisa…?”


“Ồ, thôi nào! Sao nó không trúng chứ?”


“Đạn của cậu biết tự động đổi hướng để né tớ luôn. Hay thật ha.”


“Chúng bay thẳng mà…”


 Sau khi nghe tiếng nói của cả hai, tôi thấy mình cũng nên ra ngoài để xem tình hình. Reimu đôi khi lại dùng dịch chuyển tức thời. Và các đòn tấn công của cô cũng bay theo nhiều hướng một cách ngẫu nhiên, khó mà đoán được, đúng là không công bằng chút nào…


 Chà, món cò quăm mào vừa đẹp mắt và chắc thịt trước mắt tôi trông thật ngon miệng làm sao, nói thật thì cả tôi cũng chưa bao giờ thấy được món này. Nhưng nhắc mới nhớ, hình như là Marisa đã có nói điều gì đó khiến tôi có chút vướng bận trong lòng.


“Xin lỗi đã để anh đợi lâu, bọn em vừa đưa ra được quyết định rồi.”


“Ừ, mấy em lúc nào cũng bắt tôi phải đợi thế này. Lẩu tôi cũng mới nấu xong. Xem ra miso đỏ đã giành phần thắng rồi nhỉ?”


“Sao cơ? ...Anh nấu xong luôn rồi hả? Lỡ trận vừa nãy em thắng thì sao?”


“Tôi đơn giản chỉ muốn nấu cho các em món cò quăm mào ngon nhất thôi.”


 Bác Lệ Thần Xã chính là khu vực nằm ở rìa Ảo Tưởng Hương. Và rìa ở đây không chỉ mang nghĩa là địa điểm trên bản đồ. Đó là ranh giới giữa Thế giới Bên ngoài và Ảo Tưởng Hương. Chính vì thế, ta không thế coi Bác Lệ Thần Xã hoàn toàn là một “địa điểm ảo tưởng” được. Và Marisa cũng có nói rằng cô đã bắt con cò quăm kia ở Thần Xã. Cho nên tôi có thể đi đến kết luận rằng những con cò quăm mào kia vẫn chưa thể xem là “Loài chim Ảo Tưởng” được, bằng cách nào đó, chính điều này đã khiến tôi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

< Trang 12-17: Chương 2   Trang 18-23  Trang 24-28: Chương 4  >

  1. Chiến tranh Genpei hay Nguyên Bình hợp chiến(源平合戦) là cuộc chiến giữa hai gia tộc samurai quyền lực nhất vào cuối thời kỳ Heian của Nhật Bản: Genji ("源氏, gia tộc Minamoto) và Heishi ("平氏, gia tộc Taira). Trong thiết kế chiến kỳ của hai gia tộc, màu trắng là màu đại diện cho phe Genji, và màu đỏ đại diện cho phe Taira.
  2. Một lối chơi chữ trong tiếng Nhật, từ Marisa đã nói ở câu trước là 捌く (chặt miếng thịt, sabaku) có cùng cách phát âm với từ 裁く (quyết định, sabaku), tuy nhiên thì việc Reimu hiểu sai nghĩa của Marisa cũng không thể xác định đó là vô tình hay cố ý.