Curiosities of Lotus Asia/Chương 1
Curiosities of Lotus Asia
| ||||
< | Trang 5: Mục lục Trang 3: Cách ngôn |
Trang 6-11 | Trang 12-17: Chương 2 | > |
- Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.
Một mùa đông nọ, Ảo Tưởng Hương bị bao phủ trong tấm màn tuyết bạc trắng. Morichika Rinnosuke, được biết đến là chủ của một tiệm đồ cổ nhỏ. Vào ngày đông giá lạnh kia, một vu nữ đã đến và nhờ anh sửa lại bộ y phục của cô. Vào lúc đó, có gì đó của cô vu nữ đã khiến Rinnosuke để mắt đến, đó là 3 quyển sách kì lạ… Một câu chuyện dựa trên loạt trò chơi Touhou. Xin được phép bắt đầu!
Cả Ảo Tưởng Hương ánh lên sắc bạc buổi chiều ngày đông.
Những đóa hoa tuyết trắng tinh khôi cứ thế nhẹ nhàng rơi, khẽ chạm xuống nền đất lạnh giá, phong cảnh thiên nhiên hiện ra mang đậm sắc màu hư ảo, khiến con người ta tưởng chừng như đang lạc trong giấc mộng. Cả thế giới như rơi vào tĩnh lặng, chỉ đâu đó vọng lại tiếng kêu yếu ớt của vài yêu quái đang cố chống chọi qua cái rét mùa đông.
Cả con đường cũng chẳng buồn in lấy một dấu chân của người hay yêu. Mà cũng phải thôi, ai lại ra ngoài vào lúc này chứ.
Nơi phía cuối con đường kia là một cửa tiệm bí ẩn. Hơi ấm của chiếc lò sưởi đến từ Thế giới Bên ngoài tỏa ra khắp phòng, khẽ ôm lấy người chủ tiệm đang đọc một quyển sách kỳ lạ khó hiểu. Đó cũng là cách mà anh thường dùng để đốt thời gian nhàn rỗi của mình khi cửa tiệm vắng khách.
Bên trong cửa tiệm chứa vô số thứ từ Thế giới Bên ngoài. Tuy Ảo Tưởng Hương đã bị tách ra vào thời gian mà người ở Thế giới Bên ngoài gọi là Thời Minh Trị, không ít món đồ của các thời đại sau vẫn có thể được tìm thấy ở đây, mặc dù không ai biết công dụng của chúng ra sao.
Trên bảng tên của cửa tiệm là chữ "Hương Lâm Đường (香霖堂)". Phải, nơi đây chính là tiệm đồ cổ Hương Lâm Đường.
"Anh Rinnosuke!"
Có vẻ như chúng ta có vị khách đầu tiền rồi. Tuy là tôi rất muốn tiếp tục việc đọc sách, nhưng người ta cũng có câu "Khách hàng là Thượng Đế", nên tôi cũng đâu thể giả vờ không có ở nhà mà trốn khách được.
"Em biết anh ở trong đó mà, ra đây đi!"
Chưa kịp để tôi ra mặt, "thượng đế" trong bộ trang phục kia đã xuất hiện ngay phía sau lưng tôi.
"Ồ, là em sao, Reimu? Không phải lúc nào tôi cũng nói là em không được tự ý vào phòng khách khi tôi chưa cho phép sao?"
"Quên chuyện đó đi, nghe em nói nè, em đang gặp chút rắc rối, nên là…"
Chính là cô ấy, ngay trước mặt tôi, người con gái trong bộ trang phục đỏ đã bỏ ngoài tai toàn bộ những lời tôi vừa nói. Cô ấy tên là Hakurei Reimu. Cô là vu nữ duy nhất ở Ảo Tưởng Hương, nhưng khi thấy cái cách mà Reimu làm việc, nhiều người không khỏi nghi ngờ rằng liệu cô có thực sự là vu nữ không nữa. À quên nữa, xin lỗi vì chưa giới thiệu bản thân, tôi là Morichika Rinnosuke, chủ của tiệm đồ cổ này. Reimu phủi đi lớp tuyết mỏng vương trên mái tóc đen của mình rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Chuyện là hôm nay em có vô Nhân Thôn mua đồ, cụ thể là chút trà, do ở nhà hết rồi, nếu như phải nhịn uống trà thì thôi kêu em đi chết còn hơn. Mà, chắc không đến nỗi chết đâu, nhưng… Này, anh có nghe em không đấy?"
Mặc dù tôi đây rất muốn nói "Em không nghe tôi thì mắc gì tôi phải nghe em", nhưng mà thôi, tôi cũng chỉ đáp lại rằng "Tôi đang nghe đây".
"Ừ thì, em không kiếm được loại trà nào ngon hết… Mà khoan, vấn đề không phải ở đó. Mấy cái tượng Đạo Tổ Thần trong làng gần như bị tuyết chôn vùi hết rồi, hay thật đấy, ai chịu trách nhiệm quản lý ô dù vậy? À nhân tiện, họ là vị thần nào thế nhỉ?"
Chà, nếu bây giờ tôi không kêu Reimu vào thẳng vấn đề chính thì có khi cuộc trò chuyện này sẽ thành buổi đàm đạo về Thiên Hoàng Jinmu thật đấy.
"Là Chướng Thần, tức thần tai ương đấy, người bảo vệ ngôi làng khỏi những tai ương. Em nói em đang gặp chút rắc rối, vậy đó là chuyện gì?"
"À, không có gì xảy ra cả, em cứ thế mà đi mua đồ thôi."
Vậy hả? Không có gì xảy ra cả luôn?
"Nhưng khi đang trên đường về, em lại thấy một con yêu quái đang ngồi đó và say sưa đọc một cuốn sách!"
Tôi cố giải thích rằng "Nó bình thường mà, có gì lạ đâu?", nhưng xem ra bị cô ta phớt lờ rồi.
"Em đã cố thử đánh úp để tiêu diệt nó, nhưng lại bị nó phản công, yêu quái gì mà vừa láo vừa mạnh, và rồi em bị nó cho ăn một phát đạn mạc từ phía sau, bất cẩn thật…"
Chắc chắn ai cũng nghĩ con yêu quái kia mới là đứa không gặp may khi không làm gì cũng bị đánh, mà thôi, tôi cũng khá muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi mà cái cô vu nữ trước mặt tôi đây đã tấn công người ta trước lại còn bất cẩn bị phản đòn.
"Anh Rinnosuke, anh có nghe không đấy?"
"À à, không nhé."
"Mà… dù sao thì em cũng đã đập nó một trận rồi mới đến đây."
Hình như em còn chẳng thèm quan tâm câu trả lời của tôi, Reimu cứ thế thao thao bất tuyệt, quay lưng về phía tôi rồi phồng má, "Hãy xem đây!", lại còn thế nữa chứ…
"Và rồi cái váy nó thành như thế này…"
"Rách một đường luôn. Nói chung là em muốn tôi vá nó lại chứ gì?"
"Không sai, ngay bây giờ luôn!"
Vâng, thưa tiểu thư. Dù sao thì tôi thấy Reimu trông có vẻ lạnh, nên tôi đặt thêm một chỗ ngồi cạnh lò sưởi.
"Tôi không thể vá nó nhanh được đâu, nên ngồi đó chờ đi."
Lộp cộp lộp cộp……
"Bộ đồ này cho em mượn nhé, chờ chút em đi thay đồ."
Cứ thế, Reimu cầm lấy bộ quần áo và đi ra phía sau cửa tiệm. Con gái con rứa gì đâu mà không có phép tắc gì hết vậy trời.
Quá đau buồn, tôi trở lại chiếc ghế ngồi và quyết định tiếp tục đọc sách, nhưng khi tôi vớ tay định lấy quyển sách thì… không có gì cả, đâu rồi? Quyển sách như đang lơ lửng trên không.
"Anh đang đọc gì vậy, Kourin?"
Cái bóng màu đen cất tiếng. Bảo sao hồi sáng lúc tôi làm đổ tách trà thì tôi đã có dự cảm không lành rồi, biết ngay là hôm nay kiểu gì cái cô này cũng sẽ đến mà.
"Này, không phải lúc nào tôi cũng nói với em là…"
"Không được lẻn vô đây chứ gì?"
Mấy cái đứa này… Cô gái trong trang phục đen trước mắt tôi là Kirisame Marisa. Một ma pháp sư có cách nói chuyện khá độc đáo. Cô khá thân với Reimu. Marisa rất thường xuyên đến tiệm, mặc dù cả tôi cũng không rõ mục đích của việc đó là gì.
"Hôm nay em đến đấy làm gì vậy, Marisa?"
"Quyển sách này em đọc không hiểu lắm. Ây chà! Dù sao thì cũng đang không có gì để làm, nên chắc là em chả cần về nhà giờ này đâu."
Không có gì để làm luôn hả? Marisa vừa nói, vừa phủi đi lớp bụi trên một cái chậu gần đó và ngồi lên. Ủa em, đồ tôi để bán mà?
"…… Đó là quyển thứ 12 của bộ sách, ở đây cũng có mấy phần khác của nó. Em không đọc mấy phần trước nên giờ không hiểu cũng là lẽ đương nhiên."
"Ồ, 'Tương lai của những dòng máy vi tính phi Neumann'? Ôi trời, em còn chẳng hiểu cái tựa đề của nó nghĩa là gì cơ."
"Có thể xem nó là một loại sách phép ở Thế giới Bên ngoài cũng được. Em dường như không mấy hứng thú với nó nhỉ? Nhưng mà tôi thì có đấy."
"Hừm… phép ở Thế giới Bên ngoài sao… Đó là loại phép gì vậy, Kourin?"
"Tôi vẫn đang đọc, nhưng… có thể nói là họ sẽ sử dụng một công cụ tính toán thường được gọi là "Máy vi tính", và chúng sẽ thực hiện chính xác những gì họ yêu cầu. Đúng vậy, là thức thần, mà tôi cũng không chắc sức mạnh của các thức thần đó là gì."
"Thức thần ư?... Nè, không phải đồ của Reimu đây sao, cậu ta ở đây hả?"
Marisa có vẻ không hứng thú với thức thần hoặc chỉ đang muốn đổi chủ đề, tôi vẫn cho cô biết sự có mặt của Reimu, "Em cũng không khác Reimu là mấy nhỉ?". Vừa nghe tôi nói, Marisa vừa tiến đến lục lọi đống đồ của Reimu, và lấy ra được 3 quyển sách.
Tôi thoáng giật mình khi nhìn thấy 3 quyển sách kia. Chúng là 3 quyển cùng bộ với 12 quyển mà tôi đang sở hữu. Sao Reimu lại có chúng chứ?
"Sao? Anh quan tâm đến mấy cuốn sách này à? Anh biết Reimu mà, cậu ta sẽ kiểu ‘Chúng có vẻ quan trọng với con yêu quái kia nên tôi sẽ tịch thu’, hay tương tự vậy."
Với 12 quyển tôi đang có trong tay với 3 quyển kia, tổng cộng toàn bộ là 15 quyển. Không còn nghi ngờ gì nữa, là 15. Vậy suy cho cùng, thức thần ở Thế giới Bên ngoài cơ cũng giống như thức thần trong Ảo Tưởng Hương. Với máy vi tính, F đại diện cho số 15[6], ngoài ra, F còn đại diện cho trạng thái khả dĩ tối đa. Trong sách viết rằng khi mọi thứ trở thành F, giá trị sẽ đạt cực đại.
Tôi nghĩ con số 15 quyền lực như vậy cũng là chuyện bình thường. Từ thời xa xưa, số 15 đại diện của sự hoàn hảo trên đất nước này. Không chỉ vậy, thời điểm trăng tròn cũng chính là ngày thứ 15 trong tháng. Máy vi tính có lẽ là một dạng thức thần sử dụng sức mạnh dựa trên tín ngưỡng phương Đông và nét đẹp của mặt trăng.
Marisa hỏi tôi đang suy nghĩ gì trong đầu, rồi bày ra 3 quyển sách trước mặt tôi.
Qua hành động tưởng chừng như là vô tình của Marisa, một dòng suy nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi. Khi sắp xếp lại con số trên 3 quyển sách, “13”, ”14” và ”15”, tạo thành dãy số 131415. Nếu bỏ đi số 1 ở đầu… chúng sẽ trở thành một dãy số đại diện cho một vòng tròn hoàn hảo, 3.1415. Nó cũng có nghĩa là trăng tròn, dường như giả thuyết của tôi về việc thức thần ở Thế giới Bên ngoài sử dụng sức mạnh của mặt trăng là chính xác rồi.
Tôi rất muốn nghiên cứu thêm về thức thần của Thế giới Bên ngoài, nhưng để làm được điều đó thì tôi phải cần những cuốn sách này.
"… Kourin. Anh tính thỏa thuận với Reimu sao? Quên chuyện đó đi, cậu ta có cái cách nhìn nhận về giá trị đồ đạc không giống với ai đâu."
Cũng phải, Reimu khác với phần còn lại của thế giới. Các điều kiện trao đổi thông thường chắc chắn sẽ không thể thành công. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể thỏa thuận với cô ấy, vì tôi vẫn hiểu đại khái cái cách mà Reimu nhìn nhận về giá trị của đồ đạc.
Đó cũng là lúc tôi nghe tiếng bước chân của chủ nhân mấy quyển sách kia đang đến gần.
Còn tiếp
| ||||
< | Trang 5: Mục lục Trang 3: Lời tựa |
Trang 6-11 | Trang 12-17: Chương 2 | > |
- ↑ "看板はには" trên bản Colorful PUREGIRL.
- ↑ Chương truyện này được viết trước khi Mountain of Faith được phát hành.
- ↑ "暢気" trên bản Colorful PUREGIRL.
- ↑ "速く" trên bản Colorful PUREGIRL.
- ↑ Lẽ ra phải là "上がって来るな".
- ↑ "Ám chỉ hệ thập lục phân, hệ đếm có 16 ký tự gồm 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, A, B, C, D, E, F. Trong đó, F có giá trị lớn nhất, với giá trị tương ứng với 15 trong hệ thập phân.
- ↑ "十五夜を満月と呼ぶ" trên bản Colorful PUREGIRL.