Dr. Latency's Freak Report/Cốt Truyện

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
CD sưu tập nhạc của ZUN

< Neo-traditionalism of Japan   Dr. Latency's Freak Report  Dateless Bar "Old Adam"  >


"Trong thế giới nhỏ bé vô tận đó, có những yêu quái đang sinh sống."
Quyển doujinshi mà hai người viết lên bắt đầu bằng một dòng như vậy.


Tuyển tập nhạc thứ tám do ban nhạc huyền tưởng Shanghai Alice cất lên, quyến rũ đến lạ lùng.


Bách khoa toàn thư của hai đứa trẻ
Lịch sử siêu nhiên của chúng ta

"...Ô kê, cũng hòm hòm rồi đấy..."
"Chỉ còn luận văn với trải nghiệm cá nhân thôi nhỉ.
Mà đúng ra là, cái đống chưa làm gì cả toàn là phần cậu thôi đấy Merry."
"Chà, lộ mất tiêu rồi à?"
"Chả biết ai nổi hứng nghĩ ra vụ này ấy nhỉ?"

Giống như một món hàng khi trở nên quá dồi dào thì giá trị của nó cũng mất đi, khi cả nhân loại thừa của ăn của để thì rốt cuộc chẳng còn gì gọi là "giàu có" nữa.

Từ khi tất cả dữ liệu được ghi trên sóng điện từ, chỉ trong chớp mắt người ta đã có thể lấy được một lượng thông tin khổng lồ. Nhưng thế cũng có nghĩa là "dung lượng" và "tốc độ", hai khái niệm từng một thời nắm quyền lực tuyệt đối, giờ chẳng còn giá trị gì nữa.

Thay vào đó, thứ có giá trị nhất bây giờ là "chất lượng".
Đặc biệt, thứ mà giới thượng lưu phát cuồng nhất bây giờ, là những thông tin độc đáo, riêng tư của mỗi con người."


Thủ đô vĩnh hằng chìm trong băng giá
Địa ngục trong sạch

"Chính cậu nảy ra ý tưởng hai đứa làm sách chung nhỉ Merry?"
"Thì đúng thế.
Nhưng mà, ai biết được viết lách nó lại mệt thế này."
"Không mệt thì còn gì vui cơ chứ.
Chả cần làm gì cả mà thứ gì cũng cầu được ước thấy, một thế giới tiện lợi như vậy, với tớ chẳng khác gì địa ngục. Nhàm chán không chịu được."

Trong cái thế giới đã điện tử hoá hết mức có thể này, chẳng còn thứ gì gọi là "sách điện tử" nữa. Sách điện tử đơn giản chỉ là thứ được sinh ra từ một quyển sách gốc có sẵn. Vì vậy, giờ đây khi nhắc đến sách, người ta chỉ nói đến "sách giấy."

Từ ý tưởng của Maribel Hearn (Merry), hai người giờ đây đang ngồi viết sách về những thế giới kỳ diệu mà mình từng nhìn thấy. Có lẽ, giờ đây họ đã hiểu rằng, những thế giới đó không thể chỉ là một giấc mơ.


Đôi mắt không ngủ của tiến sỹ Latency
Bản báo cáo kỳ quái của tiến sỹ Latency

Vu nữ, bà đồng, nhà ngoại cảm, nhà tâm linh, nhà kinh tế học......

Từ xa xưa đã có những con người sở hữu đôi mắt nhìn thấy những thứ đáng lẽ không thể thấy được. Tất cả bọn họ đều bị coi là phường lừa đảo. Đến cả đôi mắt của Maribel cũng từng bị chẩn đoán là ảo giác do virus gây ra.

Thế nhưng, có những khi uống rượu, đầu óc thư thái, họ chợt nghĩ:
"Nếu như cứ mắt thường không thấy được thì là giả, vậy thì những định luật vật lý không thể quan sát được, hay thiên văn học về những ngôi sao xa xôi đến thế kia, chả lẽ chúng cũng vớ vẩn hết sao?"
Nếu như những điều đó không phải vớ vẩn, và chúng vẫn đang cai trị thế giới này như những sự thật tất nhiên, thì tôi tự hỏi, liệu có quá lời không khi cho rằng, đôi mắt của Merry ẩn chứa một chân lý còn vượt xa những điều tất nhiên kia?

Với Usami Renko, Merry là một học giả của chân lý, người mà một ngày sẽ khai sáng cho những nhà vật lý mù quáng của thế giới này.

"Nếu như cậu ngại viết ra giấy thì giờ cứ kể cho tớ luôn đi?
Tí nữa tớ sẽ chép lại cho."
"Ồ, cậu làm được cơ à Renko, thật tốt quá.
Vậy tớ không ngại nữa đâu, dạo gần đây nhé..."


Bí ngô tháng chín
Giao tiếp song song

Có bao giờ có chuyện, nơi chốn thì vẫn là chỗ đó thôi, nhưng những thứ mắt mình nhìn thấy lại khác hẳn trước đây không?

Merry kể rằng, gần đây cùng một lúc cô thường nhìn thấy rất nhiều thế giới khác nhau. Theo như cô nói, thì thực ra cái thế giới mỗi người quan sát qua mắt của mình tự nó đã khác nhau một chút rồi. Điều thú vị là, dù đang nhìn thấy những thế giới khác nhau, dường như họ vẫn có thể giao tiếp với nhau được.

Đến đây Merry bắt đầu nói chuyện lạ lùng.
Chuyện về một thế giới khác, mà chỉ một bộ phận con người có thể nhìn thấy.

Câu chuyện ấy diễn ra trong một thế giới vô cùng nhỏ bé, một nơi kỳ diệu không tồn tại những thường thức của thế giới này. Một thế giới kỳ lạ nơi các hạt cơ bản bay xuyên qua không gian và thời gian.

"...Một bộ phận con người, ý cậu là các nhà vật lý hả?"
"Chính xác. Quả đúng là Renko.
Nhưng chắc hẳn cậu không biết, là ở cái thế giới vô thường thức ấy, có những sinh vật kỳ lạ đang ẩn náu đúng không?"


Một khoảnh khắc vượt qua Planck
Một khoảng thời gian rất, rất ngắn

Theo như Merry, nếu coi thế giới mà con người nhìn thấy, bị chi phối bởi những hạt photon là "thế giới này", thì sẽ có vô số "thế giới khác", bị chi phối bởi những hạt lượng tử khác. Và có những sinh vật đang sinh sống ở "thế giới khác" ấy.

"Những sinh vật tuy vô hình nhưng luôn luôn ở xung quanh chúng ta, và có thể xuất hiện khi có những "xung động" ấy, tớ nghĩ chúng chính là "yêu quái" đó."
"Yêu quái á......
Nghe cậu nói thế tự nhiên tớ cứ thấy nó dở hơi thế nào ấy."
"Thì cậu muốn gọi chúng là thiên thần, ác quỷ, u linh hay là sinh vật không xác định cũng được, nhưng mà chúng tuy hình dạng không thể nhìn thấy được, nhưng những hiện tượng chúng gây ra chắc chắn có tồn tại, vậy thì gọi là "yêu quái" là chuẩn nhất còn gì."

Đúng là từ ngày xưa, đã có những bằng chứng ủng hộ cho sự tồn tại của yêu quái.
Nhưng trong một thế giới bị chi phối bởi khoa học và triết học, vốn đòi hỏi rằng mọi thứ phải có thể kiểm chứng được bằng mắt thấy tai nghe, dần dần chẳng còn ai nói về yêu quái nữa.


Con mèo ma của Schrodinger
Mèo mun của Schrodinger

"Trước giờ tớ luôn tự hỏi mình rằng "Yêu quái biến đi đâu hết rồi?", nhưng bây giờ thì tớ thấy rồi đó. Thấy cái thế giới mà giờ đây, yêu quái vẫn còn đang sinh sống."
"Cái nơi đó, chẳng lẽ lại là một thế giới Brane khác......"
"Là cái gì cơ?"
"Một kiểu thế giới mà chỉ các nhà vật lý mới thấy được ấy."

Có thể là do một lý do địa học, địa lý nào đó, hoặc cũng có thể chỉ là do ngẫu nhiên, nhưng từ ngày xưa đã có những nơi mà ở đó có thể dễ dàng nhìn sang thế giới khác, được người ta gọi là "thánh địa". Những nơi như đền thờ tất nhiên là thánh địa rồi.

Merry kể rằng, cô nhìn thấy một con mèo ở đền.
Nhưng mà con mèo ấy, chẳng bao giờ chịu ở yên trong tầm mắt của ai, và cũng chẳng bao giờ va vào chướng ngại vật nào cả, cứ nhẹ nhàng tự do chạy vòng quanh.
Merry hiểu ra ngay. Đây là một con mèo yêu quái, thường náu mình trong kẽ nứt lượng tử.

"Ế, một con mèo không thể quan sát về lượng tử......
Trước khi có ai quan sát nó, thì nó vừa "đang sống", mà cũng vừa "đang chết".
Cứ như con mèo của Schrodinger ấy nhỉ.
Nhưng mà vì mình đang quan sát, nên giờ nó bị cố định chỉ còn là "đang sống" thôi."


Huy Châm Thành chìm trong không trung
Thế giới vô trọng lực

"Thế giới đó" mà Merry nói tới không chỉ có sinh vật đang sống, nó còn là một thế giới kỳ diệu nơi không tồn tại những tri thức bình thường.

"Tớ còn từng nhìn thấy một toà lâu đài bay rồi cơ.
Nó còn lộn ngược nữa."
"Nếu cấu trúc hạt graviton của thế giới đó khác, thì trọng lực bên đó cũng sẽ khác bên này.
Có khi thứ mà cậu nhìn thấy chính là kiểu brane khác đó."
"Không hiểu sao tớ thấy nó thân thương đến lạ lùng.
Lại còn toà tháp canh bằng gỗ nữa, đẹp không chịu được."
"Hả, bằng gỗ á?
Nghe cậu bảo lâu đài tớ cứ tưởng giống trong Lọ Lem cơ."
"Nói ra tớ thấy nó giống lâu đài Matsumoto hơn."

Đang say sưa kể chuyện về thế giới lạ lùng ấy, dường như bất giác nhớ ra chuyện gì, Merry bắt đầu run rẩy.
Có vẻ như không phải chỉ toàn ký ức tốt đẹp.


Lớp màng cấm kỵ
Một lớp màng khác

Những nhà vật lý học có khả năng nhìn thấy ảo giác nói rằng, thế giới của chúng ta được tạo nên từ một thứ giống như một lớp màng (niêm mạc) mỏng. Và có vô số những brane như thế ngoài kia.

Có lẽ thứ mà Merry nhìn thấy chính là thế giới brane đó.

Theo như cô ấy nói, "Giữa thế giới bên này và bên kia có một đường ranh giới nhỏ, và có một thứ gì đó ở đấy nhất quyết ngăn cản không cho ai đi qua. Tức là tớ chỉ cần nắm được cách vượt qua nó, là có thể thoả thích sang thế giới bên kia rồi."

"Cái thứ ngăn cản không cho qua ấy, chẳng phải là sông Sanzu à?"
"Chắc vậy, có lẽ những người "nhìn thấy" nó ngày xưa đã đặt tên cho nó như thế."

Vậy chẳng lẽ brane lại giống như những hạt nhuộm màu, bị thả trôi sông ư?

Những hoạ tiết được nhuộm trên những hạt ấy, được dòng nước nhẹ nhàng cuốn đi, và cuối cùng bám lên một hạt khác. Nói đơn giản, điều Merry đang làm có lẽ cũng giống như vậy. Nhưng tất nhiên, đây không phải là việc dễ dàng.

Tuy nhiên, sẽ ra sao nếu như một hoạ tiết thật sự bám lên được một hạt khác?
Lúc đó nó sẽ không được coi là hoạ tiết nữa, mà chỉ còn là vết bẩn thôi.

"...Nếu như có dị vật lẫn vào, thì phải tiêu huỷ nó đi."
"Này? Làm sao thế Merry?
Tự nhiên cậu hồn phách đi đâu ấy."
"Hả, gì?
Tớ đang nói đến đâu rồi?"
"Đang kể mấy thứ cậu nhìn thấy ở thế giới bên kia ấy.
Bọn mình đang làm bách khoa thư về những chuyến đi của cậu mà."


Đại dương in bóng hành tinh quê nhà
Phong cảnh không vấy bẩn

"Tớ nhìn thấy một cánh rừng tràn ngập vô số loài sinh vật.
Tớ nhìn thấy một ngọn núi linh thiêng và cao quý, nơi mà những sinh vật miền thấp hơn không bao giờ dám bén mảng tới.
Tớ nhìn thấy một hồ nước sâu thẳm, được bao bọc trong màn sương kỳ bí.

Những khung cảnh ấy không chỉ đẹp, mà còn tự nhiên vô cùng."
Tất cả những thứ này đang ẩn náu bên dưới kẽ nứt của thế giới lượng tử, mà mắt người thường không thể nhìn thấy.

Nhưng mà, giả như chúng ta lỡ đặt chân đến một brane do hạt lượng tử khác chi phối, thì điều gì sẽ xảy ra?

Đến đây, như nhớ ra điều gì, mặt Merry nhăn lại vì sợ hãi.


Nữ thần báo thù thuần khiết ~ Nơi trái tim thuộc về
Hận thù thuần khiết

"Vừa nhìn thấy tớ, những yêu quái ở nơi đó đã lao vào tấn công luôn."
"Hở?
Mà, Merry đi đâu cũng bị âm binh ma quỷ hỏi thăm nhỉ."
"Ừm, tớ cũng quen luôn rồi.
Chắc hẳn họ cũng hiểu là tớ không thuộc về nơi đó.
Dưới góc nhìn của tớ, tớ xem yêu quái là những dao động,
thì từ phía ngược lại, tớ cũng chỉ là u linh trong mắt họ thôi."

Merry kể rằng, những yêu quái ấy tung hoành ngang dọc trên bầu trời, cứ như những hạt lượng tử không hình hài bay lung tung trong chân không vậy.

"Thế, chúng là loại yêu quái gì?
Hà đồng? Hay Thiên cẩu?"
"Hình dáng thì toàn con người thôi.
Nhưng mà nhé, ở thế giới "bên đó" hình hài chẳng có ý nghĩa gì đâu."

Trước khi cô kịp nghĩ đến việc giải thích cho họ hiểu, Merry đã thức dậy khỏi giấc mơ.


Vương triều ba ngày vĩnh cửu
Chuyện thường ngày

"Đã viết đến tận đây rồi, hay là mình cho đoạn này như kiểu "trận chiến cuối cùng của Merry" nhỉ?"
"Tớ tưởng cậu viết bách khoa thư?"
"Thì có thêm tí mạo hiểm vào vẫn hay chứ sao.
Này nhé, mấy quyển sách hồi Thời đại Khai phá ấy, toàn là chuyện phiêu lưu còn gì?"

"Ừm, đằng nào cũng là cậu viết mà, nên tuỳ cậu thôi."
"Được, thế từ giờ mình viết kiểu đó nhé.
Merry - Từ giờ cậu sẽ là "Tiến sĩ Latency"."
"...Cậu định cho tớ cái bút danh đó thật hả?
Cứ ngượng ngượng thế nào ấy."

"Thì cậu là một tiến sĩ nhìn thấy những thế giới ẩn trong kẽ hở lượng tử còn gì.
Quá hợp luôn ấy.
Vừa không lo lộ giới tính, mà nghe cảm giác vừa phương Đông, vừa phương Tây."

Bởi vì nội dung của cuốn sách, hai người quyết định sẽ giấu hết thông tin tác giả.
Mà dù tác giả có là ai đi nữa thì đây vẫn là một cuốn sách khá kỳ dị, nhưng biết đâu có những người khoái chuyện tầm phào sẽ thích nó.

Nhưng mà, đây vẫn là một câu chuyện có thật.


Lời bạt

Chào mọi người, ZUN đây. Bốn năm rồi tôi mới lại làm CD.

Gần đây, trí thông minh nhân tạo phát triển chóng mặt quá nhỉ? Máy tính đánh thắng nhà vô địch cờ vây, máy tính vẽ ra những bức tranh nhìn qua cứ nghĩ chắc chắn phải là người vẽ, rồi máy tính còn viết sách ăn bao nhiêu là giải nữa.

Thông tin công nghệ càng rẻ đi thì những hiện tượng như trên xuất hiện càng nhiều.

Một thời gian trước, tôi thấy người ta hay có những bài thuyết giảng về cách vẽ tranh, cách sáng tác nhạc, cách làm game lắm, mà cái gì dạy cho con người được thì cũng dạy cho AI được thôi.

Gần đây, (không phải tôi nghĩ vậy thật đâu nhé), đôi khi tôi thấy thế giới chúng ta càng ngày càng ngột ngạt hơn vì điều tiếng con người.

Không chỉ có người nổi tiếng mà ngay cả người thường, chỉ cần phạm lỗi một lần là đã chẳng bao giờ được dư luận tha thứ, rồi còn có cả những công ty vì sợ dư luận nên cứ hở ra là xin lỗi, xin lỗi đến mức không cần thiết.

Tại sao lại thành ra thế này?
Bởi vì thời đại bây giờ, ai cũng có thể phát tán thông tin...... Tôi nghĩ đó là lý do số một.

Lý do số hai có lẽ là vì, dù cho bây giờ đang quá tải thông tin, giá trị của thông tin đó vẫn rất cao.

Nếu bạn có thể thử dứt khoát vứt bỏ thói tôn thờ thông tin của chúng ta bây giờ, biết đâu bạn lại chẳng thích thú với quyển doujinshi (?) mà Renko và Merry đã viết nên?

Team Shanghai Alice ZUN (Những thứ thật sự hay ho thì không có tìm được trên GOOGLE đâu)

Chú thích