Dolls in Pseudo Paradise/Cốt Truyện

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
CD sưu tập nhạc của ZUN

 Dolls in Pseudo Paradise  Ghostly Field Club  >

Câu truyện của bản được phát hành tại Comiket 62


Ngôi làng trung thực của chúng tôi, ban đầu chỉ là một nhóm tám người.
Đã hai năm kể từ khi tất cả chúng tôi quyết định chuyển đến ngọn núi ở phía đông. Thành thật mà nói những ngày đó nhàm chán làm sao.
Một ngày nọ, một người trong chúng tôi tìm thấy một cái hố nhỏ bênh cạnh một cây đào.
Đúng vậy, chính là từ lúc đó, chúng tôi đã lạc bước vào chốn thiên đường này.
Và như thế, tôi vào khoảnh khắc đó đã không còn là con người nữa.


Truyền thuyết Bồng Lai

Là người hiếu kỳ nhất trong tất cả, tôi vội vàng bước vào sâu trong khu rừng.
Sau đó, tôi dừng lại vì được gọi bởi một chú hề bí ẩn từ phía sau, chú ta vui vẻ chìa cành ngọc của Bồng Lai ra cho tôi. Khoảnh khắc mà tôi vươn đến để lấy nó, cứ như thể cổ và đầu của tôi đã tách khỏi nhau vậy. Tôi không thể di chuyển hay nói chuyện được, tôi không thể nào gặp lại bạn bè của mình được nữa.
Và như thế, chỉ còn lại bảy người trung thực.


Nhị Sắc Liên Hoa Điệp ~ Đỏ và trắng

Sáng đó, tôi đã nhìn thấy từ xa, sắc đỏ trắng một vu nữ nhảy bước trên mặt hồ. Là người dậy sớm nhất trong tất cả, tôi đã bị hớp hồn vào vũ điệu tàn nhẫn cực đoan đó, quên đi cả thời gian. Một cơn mưa đổ xuống, và khi tôi định thần lại, người vu nữ đã biến mất tự bao giờ.


Ngọn đồi đáng yêu của bao tán anh đào ~ Hoa Nhật Bản

Trời vẫn mưa không ngớt. Toàn thân ướt sũng, người vu nữ đã biến mất, như thể đã hòa tan vào cơn mưa. Khi đang mải chiêm ngưỡng điệu múa đó, cơn mưa đã biến thành một cơn bão kinh hoàng. Là người xinh đẹp nhất trong tất cả, tôi đã bị một chú hề bắt đi. Sau đó, chú hề đã biến mất vào trong cơn bão, tôi không thể trở về với những người bạn của mình được nữa.
Và như thế, chỉ còn lại sáu người trung thực.


Alice Thượng Hải vào năm Minh Trị thứ 17

Đêm đến, sáu người chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc theo phong cách ngoại quốc xa lạ. Là người trẻ nhất trong tất cả, tôi không uống được rượu hay hút thuốc phiện, nên tôi cảm thấy buồn chán kinh khủng. Một mình lặng lẽ, tôi lẻn đi khỏi nhóm, nhưng trong màn đêm tăm tối, tôi đã bị chú hề nham hiểm bắt được. Đầu của tôi bị chặt bay lúc nào không hay. Từ giờ tôi sẽ không còn phút giây nào phải buồn chán nữa.
Và như thế, chỉ còn lại năm người trung thực.


Đông Phương Quái Kỳ Đàm

Tôi đã chạy cho đến khi chẳng còn thở nổi nữa. Là người nhát gan nhất trong tất cả, tôi khiếp đảm cái thiên đường này. Đúng như tôi đã sợ, dù có chạy bao lâu bao xa đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào tìm được lối thoát khỏi đây để trở về. Người tôi yêu đã biến mất, nên tôi không còn lý do nào để sống nữa. Trong nỗi thất vọng, tôi đã buộc một sợi dây thừng lên cành cây và tự thắt cổ chính mình.
...Vậy mà tại sao tôi vẫn còn tỉnh thế này? Là sợi dây thừng quá mủn sao?
Và như thế, tôi, người nhát gan nhất trong tất cả, đã được tái sinh. Không còn điều gì để mất, vậy tôi sẽ cố gắng làm con người thêm một lần nữa.


Búp bê bí ẩn

Khi năm người chúng tôi thức dậy, xung quanh tối đen như mực. Theo lời của một người, tất cả chúng tôi đã bị bắt bởi một chú hề bí ẩn. Bốn người kia đang lên một kế hoạch trốn thoát, nghe rất ư là rất trẻ con. Là người thông thái nhất trong tất cả, tôi cho rằng tôi nên cản họ lại, nhưng tôi đã không nói gì.
Kể hoạch do bốn người kia lên đã được tiến hành, và không ngờ nó đã thành công, trái với dự liệu của tôi. Còn tôi thì đã mãi mãi không thể thoát ra được.
Trong lúc giết thời gian giữa bốn bề tối đen đó, tôi đã nhận ra rằng, chú hề đã ẩn trốn giữa chúng tôi. Tôi cảm giác được có gì đó ở đằng sau, nhưng tôi không kháng cự. Có gì đó nóng chảy sau lưng tôi.


Ảo mộng tạp kỹ

Kế hoạch trốn thoát của chúng tôi đã thành công. Sau khi tán dương sự thông minh của mình, chúng tôi đã trở lại nơi trú ngụ mà chúng tôi tìm thấy ở chốn thiên đường này.
Giữa chúng tôi, không ai có ý nghĩ nghi ngờ lẫn nhau.
Tất cả đều là những người trung thực. Tất cả đều là những người bạn tốt của nhau.


Rừng búp bê

Chốn thiên đường đã chuẩn bị một tòa nhà hoàn hảo cho chúng tôi làm nơi trú ngụ. Tòa nhà cổ theo kiến trúc phương tây nằm sâu trong rừng đó luôn chào đón chúng tôi. Có rất nhiều thức ăn đang chờ đợi chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ có thể ăn một nửa trong số đó.
Từ khi nào mà số người trung thực chỉ còn một nửa vậy?


Phù thủy tình dược

Buổi chiều đươc ấn định là giờ uống trà. Món cà phê đắng tôi vẫn uống hằng ngày, hôm nay có chút ngọt.
Đó là bởi vì có tình dược bỏ vào trong nó...
Là người chín chắn nhất trong tất cả, tôi đã yêu chú hề xinh đẹp kia và thiếp đi trong hạnh phúc.
Và như thế, chỉ còn lại ba người trung thực.


Luân hồi

Rất rõ ràng, tôi đã nhìn thấy người bạn của mình đã chết vì trúng độc. Không thể nào là tự sát được. Tôi là người chọn cà phê theo khẩu vị từng người và mang đến phòng của họ. Tôi không kể cho hai người kia biết về chuyện này. Là người cảnh giác nhất trong tất cả, tôi không bao giờ ăn hay uống bất cứ thứ gì mà không phải do tôi tự tay chuẩn bị. Tôi luôn cố gắng thức cho đến khi hai người kia ngủ say. Chúng tôi ngủ trong phòng riêng của mình và cửa phòng luôn khóa. Vâng, tôi nghi ngờ một trong hai người đó.
Từ chỗ nào đó không xa, tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó bị đóng vào thân cây. Là ai trong hai người họ đang làm việc đó vậy? Khuôn mặt tôi méo mó vì nỗi khiếp đảm trong bóng tối. Mỗi khi âm thanh đó vang lên, chân tay tôi cũng nhói đau theo. Cứ như thể chúng bị đinh dài năm tấc[1] đóng vào vậy. Tôi nghĩ tôi cần phải cầu khẩn ai đó, nhưng rồi tôi nhận ra một điều gì đó.
Đúng vậy, chính là tôi đã bị đóng vào cây, không thể nào nhúc nhích. Là ai đã làm việc này?
Và chiếc đinh cuối cùng được đóng vào giữa trán tôi.
Và đúng như mong đợi, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt đó.
Trước khi tôi kịp hét lên, ánh sáng đã biến mất.



Ngươi đã quá nhu nhược.
Ngươi không hiểu rằng sự trung thực trông rất là ngu đần sao?
Có phải cái cuộc sống ẩn cư đã làm cùn mất giác quan sắc bén của ngươi rồi không?
Ngươi không nhớ thành thị náo nhiệt, sự giàu có và lạc thú sao?
Tôi lại gia nhập băng trôm cùng với mọi người giống như ngày xưa, dù tôi chỉ muốn làm lại cuộc đời.
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi lại chuẩn bị bữa sáng và chờ đợi bình minh lên.


Bà ta là U.N. Owen?

Tỉnh táo lại một chút, tôi, người dậy sớm nhất trong tất cả, chỉ còn đang thoi thóp. Có thứ gì đó trong món thịt nguội và trứng sáng nay. Tôi mới đần độn làm sao, vẫn chẳng thể hiểu được chuyện gì dù chỉ còn hai người. Chắc chắn là do người đó, đúng ra tôi phải giết người đó khi người đó lên cơn.
Dù sao thì, đã quá muộn rồi...
Hình như tôi thấy một người vu nữ. Phải chăng đó chỉ là ảo giác?
Cơ mà, mái tóc đó thật sự vàng vậy sao?
Tôi sẽ hi sinh mạng sống này, chỉ để được thấy ảo ảnh đó thêm một chút nữa thôi. Có điều, chỉ có nửa đầu của điều ước là sự thật.


Người vu nữ vĩnh hằng

Kể từ sau lúc dùng bữa tối, tôi, người đã được tái sinh, tôi đã bị cơn buồn ngủ đánh gục. Đầu tôi đau đến nỗi như đã nứt ra. Tôi chẳng thể nào nhớ được gì từ tối hôm trước, như thể tôi vừa trải qua một giấc mơ rất rất dài vậy. Giá như tôi không phải đối diện với cái hiện thực này...
Vậy là sao, người thì bị đầu độc bằng cà phê, người thì bị đóng đinh treo trên cây, người thì bị chặt đầu... Tôi lẩm bẩm sau khi chuẩn bị một cái ghế và một sợi dây thừng.
Người cuối cùng bị giết hẳn phải là người bị đầu độc bằng cà phê.
Tóm lại, là như vậy sao?
Phải là vậy rồi.
Chắc chắn phải có gì đó trong bữa tối của tôi.
Nhưng mà điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tôi đã là người cuối cùng rồi.
Cái thế giới dối trá này, tôi chằng còn gì lưu luyến nữa.
Lần này tôi đã buộc một sợi dây rất chắc chắn vào trần nhà, và tôi đã đá cái ghế đi.
Lần này cơ thể tôi sẽ không bao giờ chạm đất nữa.

Và như thế, không còn lại một người trung thực nào nữa.


Cuộc sống thường ngày dị thường của cô vu nữ bay lượn

Cô vu nữ chốn thiên đường lại trải qua một mùa hè yên bình như thường lệ.
Một ngày hè nọ, trong nhật ký của cô vu nữ, đã có mấy dòng được viết vào.

Ngày O tháng 8
Dị biến hôm nay bắt đầu khi mình gặp một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra từ tòa nhà kiểu tây cũ kỹ sâu thẳm trong rừng. Hình như mình từng thấy cô ta ở đâu rồi, nhưng mấy chuyện như thế mình cũng chẳng bận tâm đến tiểu tiết cho lắm. Cô gái đó vừa lè lưỡi một cách ranh mãnh, vừa cúi đầu nhanh rồi hướng tới lối rời khỏi thiên đường với một nụ cười trên môi. Đúng là một cô gái kỳ quặc.
Nhắc mới nhớ, cô gái đó là người phụ nữ duy nhất trong số tám người trung thực, nhưng mà cũng chẳng có gì quan trọng cả.
A~, lại một ngày buồn chán nữa...

Chốn thiên đường "Ảo Tưởng Hương" đã giảm đi tám người, và có bảy cái xác nằm lại. Số xác đó đã được dọn dẹp sạch sẽ bởi lũ yêu quái. Ảo Tưởng Hương nay đã mất những người trung thực đó mãi mãi. Nhưng cũng chỉ là một sự thay đổi con số mà thôi.
Đó không phải là tin tức gì quan trọng cả.


Hân hạnh được gặp, là tôi ZUN đây. Sau một thời gian dài sáng tác, tôi đã tình cờ xuất bản CD nhạc này. Về nội dung thì, nó đi ngược lại xu hướng hiện nay, là quay lại với mấy thứ hoài niệm đó. Cụ thể là dành cho những người thích nhạc game thuần, hơn là cho những người thích dạng nhạc nhảy như bây giờ. Ngoài ra, tôi thấy nó có vẻ khá là nữ tính nên hi vọng là mọi người sẽ nghe nếu thấy thích thể loại này.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ sáng tác nhiều nhạc theo phong cách hoài cổ như này bằng cả phong cách Đông lẫn Tây.

Tình cờ là có một vài người cảm thấy bứt rứt khi nghe CD này.
Chắc chắn là vì một khi đã bước trên con đường dại dột này, thì bạn sẽ không thể nào cảm thấy dễ chịu được nữa.
Có lẽ vì Dolls in Pseudo Paradise là kiểu nhạc "phản hồi phục". Bạn có thể tự treo mình đó.

11/08/2002 ZUN (Đứa con hoang của làng trung thực, là người sợ độ cao nhất trong tất cả)


Câu truyện của bản được phát hành tại Comiket 63


Hân hạnh được gặp, là tôi ZUN đây. CD là phiên bản Press CD của CD được được bán ở C62.
Một số bản nhạc được tôi làm từ khá lâu rồi, nên giờ nghe lại có chút hơi xấu hổ à. Phần lớn chúng là được sắp xếp lại từ phiên bản được dùng trong game của tôi.
Nếu bạn nhận ra cảm giác âm nhạc game của thời đại arcade đã qua từ lâu khi nghe CD này, thì tôi sẽ rất vui đó.

Tôi cũng mong muốn những người đang rời Nhật Bản đi nước ngoài cũng hãy nghe CD này nhé.


Đó là một mối quan hệ mới giữa con người và yêu quái.


Truyền thuyết Bồng Lai

Thuốc trường sinh bất lão, đến cả những sứ giả của Tần Thủy Hoàng cũng không thể tìm thấy... Kaguya đã nghĩ cái quái gì vậy?
...Làm sao mà có thể tìm được cành ngọc của Bồng Lai cơ chứ?


Nhị Sắc Liên Hoa Điệp ~ Đỏ và trắng

Lại có thêm một người lạ bước vào.
Mình nên làm gì đó trước khi người đó tiến đến gần thần xã...
Ô kìa, cô gái đó... không giống yêu quái, cũng không giống người.


Ngọn đồi đáng yêu của bao tán anh đào ~ Hoa Nhật Bản

Tự hỏi liệu * có còn đang yên ngủ dưới gốc cây anh đào đó không nhỉ?
Những cánh hoa đã từng mang sắc đỏ hồng ấy đang phai nhạt theo năm tháng.
Có lẽ dưới lớp đất đó đã không còn gì nữa rồi.


Alice Thượng Hải vào năm Minh Trị thứ 17

Khói thuốc phiện lơ lửng như đám mây, len lỏi vào từng ngóc ngách của thảnh phố. Tôi đang sống trong khu định cư quốc tế[2]. Những người mặc quần áo sặc sỡ và nhảy điệu valse đó, ma thuật của họ sẽ không chạm được đến tôi ở đây đâu.


Đông Phương Quái Kỳ Đàm

"Yêu quái ư? Ngày nay thì nó nghe thật điên rồ."
Nhưng tôi biết điều đó, yêu quái khiến loài người nghĩ như vậy, họ sẽ có thể sống trong hòa bình.
Yêu quái sống hiền hòa và thực tế hơn nhiều so với con người.


Búp bê bí ẩn

A, con búp bê này, tôi chỉ muốn vứt nó đi cho khuất mắt mà thôi.
Bởi, đôi mắt xanh biếc đó. Thỉnh thoảng có con quạ đen bay đến và móc chúng đi, có biết không? Là mắt thật đó.
Tôi luôn là người phải lắp đôi mắt mới khác vào.


Ảo mộng tạp kỹ

Tiếp theo, bước lên sân khấu là một người chim.
Tên người chim này, được sinh ra từ một loài chim thiên đường, là vô cùng quý hiếm, chỉ có ở phương nam xa xôi.
Bố mẹ nó đã chết từ lâu, nên rạp chúng tôi đã cứu vớt đứa trẻ mồ côi nghèo khổ này. Chúng tôi không phải là rất từ bi sao?


Rừng búp bê

Mưa vẫn chưa ngớt.
Từ lúc bước vào ngôi nhà này, tôi vẫn chưa thấy ánh mặt trời.
Là bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi?
Con búp bê đó vẫn đang nói chuyện với tôi.
Tôi đã bứt đầu nó đi. Trời cũng có vẻ tạnh mưa rồi.


Phù thủy tình dược

Tất nhiên là không rồi. Tôi có ngu đâu.
Lũ bạn sẽ chỉ cười cợt nếu tôi kể cho chúng nó thôi.
Chúng nó làm sao mà biết được cái tiệm đó bán tình dược cơ chứ.
Vậy nên tôi mới bí mật đập con lợn đất mà không nói với ai cả.


Luân hồi

Ngay từ đầu thì, việc có một ngôi nhà kiểu tây ở trong khu rừng không lối đi đã rất lạ rồi. Người phụ nữ sống ở đó cũng hầu như không xuống thị trấn lần nào. Nhưng dạo gần đây, tôi đã thấy một đứa bé gái có vẻ là con gái cô ta.
Tại sao tôi lại nói đó là con gái cô ta ư?
Vì con bé đó giống hệt người phụ nữ khi cô ta ở tuổi đó.


Bà ta là U.N. Owen?

Cậu thật thiếu trí tưởng tượng. Cậu sẽ rơi vào bẫy thôi. Một tên tội phạm có trí tưởng tượng như U.N.Owen[3] sẽ có thể dễ dàng đeo thòng lọng vào cổ cậu trước bữa sáng đó.


Người vu nữ vĩnh hằng

Hôm nay cũng vậy, là một ngày không có bất cứ gì xảy ra.
Ngày mai cũng sẽ như thế, sẽ không xảy ra bất cứ gì.
Chẳng có ai đến đây cả. Người hay thần đều không.
Yêu quái á? Chúng mò đến đây mỗi ngày.


Cuộc sống thường ngày dị thường của cô vu nữ bay lượn

Dạo gần đây, số người xổ ra mấy thứ thếu học thức như "ma thuật" hay "yêu quái" ngày càng nhiều. Thật đáng buồn.

Chú thích