Curiosities of Lotus Asia/Chương 8

Từ Touhou Wiki - Việt Nam
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Curiosities of Lotus Asia

< Trang 39-43: Chương 7   Trang 44-48  Trang 49-54: Chương 9  >



  • Bản dịch của Kai67 và Lái xe tới Ảo Tưởng Hương.

  Những ngày Hạ Chí đã đến vùng đất Ảo Tưởng Hương, mang theo màn trời xanh biếc cùng ánh nắng chói chang mùa hè chiếu xuống muôn loài. Tuy nhiên, xung quanh Hương Lâm Đường dường như đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời tiết, cho nên dù rằng mùa mưa vốn kết thúc từ lâu, từng cơn mưa rào kỳ lạ vẫn tiếp tục rơi xuống… Tiếp tục loạt truyện dựa trên sê-ri “Touhou”, một hiện tượng thời tiết bất thường xuất hiện tại nơi nào đó trong Ảo Tưởng Hương, Chương thứ 5, bắt đầu!


Gian Nhà Mùa Mưa Hạ (Nửa đầu)[1]

 Một lần mỗi năm, mùa mưa ẩm ướt mang đậm đặc trưng riêng của thời tiết Nhật Bản rồi cũng có lúc phải kết thúc, và Hương Lâm Đường sẽ lại một lần nữa được tắm trong ánh nắng chói chang ngày hè.


 Mùa mưa chính là mùa của nấm mốc, chúng xuất hiện ở mọi nơi, làm ảnh hưởng đến cả sách lẫn công cụ, là nguồn cơn của biết bao rắc rối cho cửa tiệm đồ cổ của tôi. Thật mừng vì cái khoảng thời gian phiền não này cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết của nó.


 Nhưng nỗi lo của tôi thì vẫn chưa đi đến hồi kết được…


 Lý do không phải là vì tôi không thích cái nắng mùa hè đâu. Những tia nắng gay gắt chiếu xuống nền đất xung quanh sẽ làm cho không gian bên trong cửa tiệm tối hơn; có lẽ là do góc chiếu. Và từ đó tạo nên sự tương phản giữa ánh sáng bên ngoài cửa sổ và bóng tối bên trong tiệm, vậy mới là mùa hè chứ. Dù gì thì tôi cũng là một người thích cả bóng tối lẫn ánh sáng mà.


 Tuy nhiên, mùa hè năm nay lại rất khác. Cái nắng choi chang ngoài kia không thể lẫn đi đâu được, chắc chắn bây giờ đang là giữa hè. Nhưng dường như ánh sáng lại nhiều hơn bình thường, tôi nhận ra điều đó thông qua ô cửa sổ… Cứ như cửa tiệm của tôi đang ở giữa một cái hồ nước vậy, bị ánh sáng từ mặt nước đó phản chiếu vào bên trong tiệm. Không, thứ ánh sáng vô lý này không thể nào là mùa hè được. Vì một lý do nào đó mà cái loại thời tiết quái lạ này chỉ xuất hiện xung quanh cửa tiệm của tôi thôi. Còn nữa, tình trạng này đã kéo dài suốt 3 ngày nay rồi đấy.


 Thật không may, việc điều tra mấy cái “dị biến” thế này không nằm trong phạm vi chuyên môn của tôi. Kể cả khi những dấu hiệu nhỏ nhất của một dị biến xuất hiện ngoài kia, chắc chắn đã có vài người đi giải quyết chúng rồi, thường là vậy. Trừ khi… thời tiết bất thường chỉ xảy ra ở khu vực xung quanh cửa tiệm của tôi vì một lý do không xác định, dường như cái cô đó vẫn chưa nhận ra chuyện phiền phức này. Dù vậy, tôi cảm thấy còn phiền phức hơn khi ra ngoài trong cái kiểu thời tiết bất thường thế kia chỉ để nhờ cổ điều tra…


 Thôi kệ vậy, nếu thấy tôi im hơi lặng tiếng một thời gian thì cô nàng sẽ tự mò đến tìm tôi thôi, cô ấy lúc nào chả thế. Có chuyện cũng đến, mà không có chuyện cũng đến. Tôi còn tự hỏi không biết nếu cô nàng đến đây vào lúc này thì sẽ giúp được tôi hay lại gây thêm chuyện phiền phức đây…


 ――Cốc cốc


“Này! Sao mưa toàn rơi xung quanh cửa tiệm của anh không vậy?”


 Đó thấy chưa? Linh thật, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Vậy là cuối cùng cao thủ chuyên giải quyết dị biến cũng chịu đến chỗ tôi rồi sao. “Reimu đó à?”, tôi cất tiếng chào.


 “Em đến đúng lúc lắ-” là những lời sắp thoát ra từ cổ họng của tôi, nhưng tôi quyết định im lặng và quan sát xem Chuyên Gia Điều Tra Reimu sẽ làm gì tiếp theo, có lẽ cô nàng biết điều gì đó đằng sau dị biến này.


“Em đây chứ ai? Mà Rinnosuke, anh thật sự không biết cửa tiệm của anh đang bị cái gì luôn à?”


 Mặc dù mùa mưa đã qua, trời cứ mưa không ngừng rơi và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đúng là chuyện lạ. Với lại bầu trời mùa hạ trong vắt không thấy điểm kết kia cũng có không lấy một áng mây, và hiện tượng khác thường này chỉ xảy ra ở khu vực xung quanh tiệm của tôi. Mà thôi, trước hết cứ giả vờ như không biết đã.


“Bị cái gì là bị cái gì chứ?”


“Bất ngờ thật đấy, bộ anh không có đi ra ngoài lần nào hết hả? Xem ra trời mưa xung quanh đây to đến mức anh không thể nhìn thấy bên ngoài luôn rồi. À trên trời cũng chẳng có lấy một đám mây nữa… Nếu nhìn từ xa thì trông khu này như đang bị một cái chăn lớn màu trắng che lại vậy á. Anh lại thực hiện mấy cái thí nghiệm kỳ lạ nữa rồi đúng không?”


“Ồ, Thì ra nó chỉ xuất hiện quanh cửa tiệm thôi à.”


 Ừ, tôi biết mà.


“Rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì?”


“Tôi làm gì có âm mưu nào đâu.”


“Nếu vậy thì chắc đây là một đám cưới hồ ly rồi. Chỉ là nó có chút không giống như những con hồ ly mà anh thường thấy thôi.[2]


 Dường như đến cả Reimu cũng không có chút thông tin gì về chuyện này. Có lẽ tôi cần phải tìm cách gì đó để khơi dậy hứng thú điều tra của cô nàng mới được. Nhưng trước đó, tôi nên đưa Reimu một chiếc khăn và bảo cô ấy lau khô bản thân trước rồi làm gì thì làm.


“Nhớ lại thì lúc đó em cũng gặp khó khăn như thế này ha.”


“Ý anh ‘lúc đó’ là sao? Em lúc nào chẳng gặp khó khăn, nên làm sao mà nhớ được lúc đó là lúc nào.”


“Thì cái hồi tuyết rơi đến tận đầu mùa mưa ấy. Không phải em là người đã giải quyết dị biến đó sao?[3]


“Ồ, lần đó á hả? Có to tát gì đâu. Em từng đánh mấy trận còn dữ dằn hơn thế nữa kìa, mà nói dữ dằn vậy thôi chứ cũng chẳng gặp khó khăn mấy...”


“Chả thể hiểu được rốt cuộc em có gặp khó khăn hay không luôn đấy.”


“Thì cứ như mọi khi thôi. Mọi chuyện nếu không giải quyết lại càng thêm phiền phức. Như hồi mùa xuân không đến, sẽ lớn chuyện nếu em không lên đường đi xử lý mấy cái người đó. Hay đợt sương mù đỏ, chuyện sẽ lớn nếu em không ra tay dẹp chúng đi… Mà khoan, anh nói vậy tức là anh cũng đang gặp rắc rối với vụ mưa không tạnh này à?”


“Chứ còn gì nữa. Em hiểu đúng vấn đề rồi đấy.”


“Anh phải nói ngay từ đầu chứ! Xem ra không còn lựa chọn nào khác rồi. Thôi cũng được, em sẽ điều tra cái đám cưới hồ ly này cho anh.”


 Trông Reimu có vẻ khá hứng thú. Ai nhìn vào cũng sẽ thấy, chuyện cỏn con này chắc chắn sẽ không thể làm khó được cô nàng. Dẫu vậy, dường như Reimu quyết định tham gia là vì muốn điều tra về mấy chuyện kỳ lạ thế này hơn là việc tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô nàng không nhúng tay vào.


“Xin lỗi, nhưng tôi đang có vài chuyện khác cần phải làm, chỉ là tôi phân vân không biết nên giải quyết cái nào thôi.”


 Thực ra tôi chẳng có việc gì quan trọng để làm đâu. Như bạn thấy đấy, tôi đang rất chi là nhàn rỗi, dù gì thì mấy cái kiến thức về dị biến cũng đâu có nằm trong lĩnh vực chuyên môn của tôi.


“Ôi chà, thôi không sao. Mà y phục của em ướt hết rồi, đi ra ngoài mưa lần nữa cũng chẳng sao cả… Còn anh thì ở nhà lo cho mấy ‘chuyện khác cần phải làm’ của anh đi. Với lại em nghĩ loại dị biến nhỏ kiểu này không tốn quá nhiều thời gian để giải quyết đâu.”


 Reimu vừa nói vừa hừng hực khí thế rời khỏi tiệm. Đúng là không ngoài dự đoán, cô cuối cùng cũng đồng ý xử lý vụ này giúp tôi. Mặc dù vậy, khi tôi cẩn thận suy nghĩ lại, tôi nhận ra rằng cô nàng đã đến đây mà không có lý do cụ thể nào. Như thể Reimu vốn có ý định muốn giải quyết vụ này từ trước rồi.


 Sở dĩ tôi đi đến kết luận đó là vì cái khăn mà tôi đưa cho Reimu khi nãy, hoàn toàn không bị ướt, tức là Reimu đã không hề sử dụng nó. Có vẻ như cô nàng dự tính rằng vừa vào sẽ trở ra ngay. Hoặc là cô chẳng thèm quan tâm đến chuyện y phục có bị ướt hay không.


 Nếu tôi để Reimu tự mình giải quyết, chắc chắn chỉ cần vài giờ thôi, ánh nắng chói chang ngày hè sẽ một lần nữa chiếu xuống nơi này, và không gian bên trong cửa tiệm của tôi sẽ lại được chìm trong thứ bóng tối dễ chịu ấy. Một khi Reimu đã ra tay, dị biến sẽ được xử lý trong khoảng từ hai đến ba tiếng, nửa ngày, hoặc cùng lắm một ngày. Bình thường là vậy.


 Tôi có nên đi pha chút trà xanh và thong thả đọc sách không nhỉ? Mấy công việc khác thì để sau hẵn làm cũng được. Với lại hương trà thơm cũng sẽ phần nào giúp tôi quên đi khoảng thời gian chờ đợi buồn chán này. Mặc dù khi Reimu thấy tôi nhàn rỗi thế này trong khi cô nàng dầm mưa ngoài kia thì sẽ giận sôi máu cho mà xem…


 Tuy nhiên, xem ra đến cả Reimu cũng không biết chút thông tin gì đằng sau đám cưới hồ ly này. Một dòng suy nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi, mặc dù không chắc chắn lắm… nhưng nó nói với tôi rằng đây là một điềm tốt. Và tôi chỉ cần đợi ít lâu nữa thôi là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, nên có lẽ việc Reimu làm chỉ để “chữa cháy” tạm thời thôi. Với lại việc này sẽ thực sự nguy hiểm nếu tôi để người khác biết, đặc biệt là Marisa.


 ―Bùm! Rắắắắắc…


 Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc. Một ánh sáng màu trắng xanh chợt lóe lên, chiếu vào bên trong tiệm, thứ ánh sáng chói đến mức tôi còn chẳng thể đọc sách được, nhưng nó ngay lập tức biến mất, để lại không gian tối tăm cả bên trong lẫn bên ngoài tiệm. Sau đó, mưa trở nên nặng hạt hơn, bầu trời bắt đầu tối dần, và cảnh sắc phía xa cũng từ từ mờ đi.


 Tôi đã trông chờ ánh nắng chói chang mùa hạ vậy mà, giông tố lại đột ngột kéo đến thế kia, quá đau buồn. Vậy ra sấm sét giữa trời xanh là đây sao… Mặc dù tôi biết là mưa vẫn có thể rơi khi trời đẹp.


 Mưa lớn đột ngột thế này khiến tôi có chút lo lắng cho Reimu, nhưng e rằng nếu tôi nhúng tay vào thì cô nàng sẽ lớn tiếng phàn nàn mấy lời vu vơ sau khi giải quyết xong dị biến. Với lại dù gì Reimu cũng sẽ có thể tự mình giải quyết được, chỉ là tôi không đoán trước được việc trời sẽ đổ mưa lớn thế này. Bây giờ tôi nên đi chuẩn bị bộ y phục khác cho Reimu cái đã. Nếu không thì tâm trạng của cô nàng này mới thực sự là dị biến đối với tôi đấy.


 Tôi tiến lại gần khung cửa sổ để kiểm tra tình hình bên ngoài, nhưng tôi chẳng thấy Reimu đâu cả. Mưa thì ngày càng lớn, như đang hấp thụ toàn bộ sắc màu của thế giới này vậy. Khu vực bìa rừng và ngọn núi đằng xa bắt đầu mờ đi, để lại một màn màu xám xịt. Tai tôi bây giờ cũng chỉ nghe được âm thanh rì rào của những hạt mưa rơi trên mái nhà.


 Vào chính khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy một bóng người thoáng qua cửa tiệm. Dáng hình đó, không hề có màu sắc, tựa như không gian xung quanh lúc này vậy. Chỉ có trắng và đen, một cái bóng đơn sắc.

< Trang 39-43: Chương 7   Trang 44-48  Trang 49-54: Chương 9  >

  1. Tên chương đã được đổi thành “Natsu no tsuyu-do” (夏の梅雨堂) trong ấn bản trên sách. Tên gốc của chương là “Natsu no bairin-do” (夏の梅霖堂), có bao gồm chữ Rin () trong tên của nhân vật Rinnosuke (霖之助).
  2. Theo dân gian Nhật Bản, đám cưới hồ ly dùng để chỉ việc trời đổ mưa mà không có mây, người ta cho rằng đám hồ ly đã tạo ra mưa để tránh việc đám cưới của chúng bị phát hiện
  3. Nhắc đến Dị Biến Tuyết Mùa Xuân, trong Perfect Cherry Blossom. Yuyuko đã cử Youmu đi thu thập tất cả mùa xuân trên Ảo Tưởng Hương.